“Vừa rồi... Xảy ra chuyện gì thế?”
Lòng Vu Mã Thương lo lắng, nghĩ đến Khương Bổng Cơ nói “mánh khỏa tiểu nhân”, ông ta có một dự cảm chẳng lành.
“Vừa rồi, Vu Mã Quận thủ mang một người phụ nữ lên triều, ý đồ vạch trần thân phận nữ nhi của ta, khăng khăng phải truy xét tội khi quân”
Vu Mã Thương ngơ ngác, vẻ mặt kinh ngạc rõ ràng là không thể làm giả.
Đợi đã, tại sao mỗi từ phương Bồng Cơ nói ông ta đều hiểu nhưng khi ghép lại với nhau lại không thể lý giải được chứ?
Quan trọng hơn là...
Vu Mã Quân ngơ ngác: “Ngươi, ngươi là nữ nhi ư?”
Cảm giác một người cao chín thước khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt cường tráng có râu quai nón xinh xắn nói mình là nữ nhi thật là hoang đường!
Khương Bồng Cơ gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi Vụ Mã Quận thủ nắm lấy cái này không buông, muốn dùng để trị tội ta nữa cơ. Sau đó, ta phát hiện vẻ mặt Vu Mã Quận thủ và người phụ nữ kia hơi dị thường nên mới phát hiện ra Vu Mã Quận thủ là bị tiểu nhân dùng thuật vụ cổ”
Đầu Vu Mã Thương trống trơn.
Ông ta đích thực không vui khi nhìn thấy Khương Đồng Cơ song đầu ông ta không bị sao mà, nhìn tiểu Hoàng đế bây giờ, cái tội khi quấn có thể có tác dụng lớn thế nào?
Trong lòng ông ta thẩm mắng, ngoài mặt lại liên tục kêu oan, một mực chắc chắn mình bị người dùng thuật vụ cổ làm mê muội tâm trí.
Vu Mã Thương nói thế nào thì cũng là Quận thủ quận Hỗ, cũng là lão cáo già lăn lộn chốn quan trường bao năm.
Chỉ cần ông ta một mực chắc chắn mình oan uổng, ông ta là bị người dùng vu cổ hãm hại, sự việc hôm này có thể việc to hóa nhỏ, nhỏ hóa không. Nói thế nào cũng là một trong những chư hầu có mấy chục nghìn tinh binh, triều đình không thể nào dùng cái cớ này lấy mạng của ông ta.
Quan viên thân thiết với Vu Mã Thương không ít, hiện giờ cũng rối rít đứng ra nói giúp ông ta.
Trong lúc này, Thái hậu thì ngược lại cưỡi hổ khó xuống.
Có quan viên tương trợ, Vu Mã Thương hoang mang đã bình phục lại rất nhiều, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ ai là người âm thầm hãm hại sau lưng ông ta.
Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có Thái hậu là người đáng nghi ngờ nhất.
Tại sao lại nghi ngờ như thế?
Thứ nhất, trong ký ức trước khi ông ta tỉnh táo là điên loạn đảo phượng cùng Thái hậu, vật lộn rất vui vẻ, mệt đến toát mồ hôi đầm đìa.
Phát tiết xong, tâm lý đề phòng của ông ta đã hạ xuống rất thấp, xác suất ra tay của Thái hậu sẽ cao hơn, thần không biết quỷ không hay là có thể hại ông ta.
Thứ hai, trước khi tiểu Hoàng đế đăng cơ, ông ta là người cạnh tranh lớn nhất của tiểu Hoàng đế, Hoàng thái hậu sẽ cam lòng để lại một mối nguy hại tiềm ẩn này sao?
Nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng Hoàng thái hậu ra tay hại ông ta là cao nhất.
Nếu như kế hoạch thành công thì không những có thể lấy được quyền lợi và binh lực của ông ta mà còn có thể đánh cho cha con Liễu thị một đòn... Nhầm, cha và con gái Liễu thị!
Chỉ tiếc là, với uy danh hiện giờ của Hoàng đế, đừng nói đến tội khi quân, cho dù là có mang kiếm lên điện thì vẫn phải coi như không có chuyện gì.
Rốt cuộc tên ngu ngốc nào lại nghĩ vì cái tội “khi quân” liền có thể lật đổ cha con Liễu thị chứ?
Tên ngu ngốc nào!
Vu Mã Thương nghĩ đến việc này tức giận suýt phun ra máu.
Ông ta đúng là bị tai bay vạ gió.
Nếu như có thể mượn cơ hội này lật đổ cha con Liễu thị thì cũng không nói làm gì, vậy mà không có tác dụng còn kéo ông ta xuống hố theo.
Việc cấp bách nhất bây giờ là tự cứu mình ra khỏi vũng bùn, việc sau này thì sau này tính.
Đợi ông ta tự cứu mình rồi thì lại tìm con rắn độc Hoàng thái hậu này tính sổ.
Vu Mã Thương thoát khỏi sự trói buộc của Cấm vệ quần, áo mũ nhếch nhác, chắp tay tạ lỗi với Khương Đồng Cơ.
“Vừa rồi là bản quan không cẩn thận trúng mánh khóe của tiểu nhân nên mới vu oan cho Trung lang tướng, kính xin Trung lang tướng bỏ qua” Tiếng nói của Vu Mã Thương ở hiện trường cũng không phải nhỏ, ông ta nghiêm túc nói: “Theo như bản quan thấy, Trung lang tướng không thua kém gì đấng mày râu, dù là nam hay nữ đều là lương thần của xã tắc. Nói là khi quân thì chỉ là đặt điều không có thật, tiểu nhân sau lưng thật là đáng ghét, bản quan nhất định sẽ không buông tha!”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Vu Mã Quận thủ quá khen rồi, ta đâu có tốt như Quận thủ nói?”
Vu Mã Thương xua tay, cười nhã nhặn: “Chớ có khiêm tốn, theo như bản quan thấy, sinh được người con gái như thế này đúng là ngưỡng mộ may mắn của Liễu Trọng Khanh. Bản quan nhớ không sai thì giờ hình như đổi Trung lang tưởng thành Châu mục Hoàn Châu rồi, tuổi còn trẻ, đúng là người phụ nữ giỏi giang”
Khương Bổng Cơ nói: “Vẫn