* Thuyết khách: dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo (thường nói về hoạt động ngoại giao thời phong kiến).
uân liên minh Cần Vương có tổng cộng hai mươi ba thế lực khác nhau, binh mã mỗi phe có nhiều có ít, mạnh yếu không đồng nhất.
Nhưng họ có thể chiếm được một ghế trong quân liên minh, có quyền phát ngôn, thì hẳn binh mã không quá kém cỏi.
Phe vừa bị Xương Thọ Vương tấn công là Quận thủ quận Ngọa Long Hạo Châu.
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Thì ra lão già ấy vẫn luôn chờ ở đây, lão định tung lưới dọn sạch quần liên minh đó à?”
Bảy ngày đầu sau khi Tiên đế băng hà thì lão đã xưng đế, giờ còn chưa chịu rút lui, cứ đóng ở biên giới Kham Châu chờ đánh úp quân liên minh đi lẻ.
Quận thủ quận Ngọa Long là một người hấp tấp, hắn ăn hỏi được chút công cán Cần Vương, bèn vội vàng muốn quay lại Hạo Châu, ai ngờ lại đi tong cái mạng nhỏ.
Quần tiên phong của Khương Hồng Cơ đã phát hiện tàn quân của họ, theo lời kể của họ mà biết được mọi việc.
Tình huống nghiêm trọng như vậy nhưng Khương Đồng Cơ cũng không chỉ huy quân đội tiếp tục chạy, mà lại sai quần nghỉ ngơi tại chỗ, triệu tập mọi người để đáp trả lại.
Mọi người nghe tàn quân quận Ngọa Long kể lại chuyện mà mặt xanh mét như tàu lá chuối.
Xương Thọ Vương tự xưng đế đã hơn nửa tháng nay, nhưng lão vẫn luôn im như thóc không động tĩnh gì.
Quân liên minh đóng quân ở ngoài hoàng thành Kham Châu, lúc đầu là lấy danh nghĩa hộ vệ hoàng thành.
Nói thẳng ra là, quần liên minh từ châu mục cho đến huyện lệnh, tổng cộng hai mươi ba nhà, binh mã lên đến hơn bốn trăm nghìn. Hơn bốn trăm nghìn người này cứ đóng đồ ngoài hoàng thành Kham Châu, các doanh trại nối tiếp nhau, cờ chiến bay phần phật trong gió nhìn rất uy phong. Nhưng hoàng thất không vì thế mà cảm thấy an toàn, bốn trăm nghìn người này đầu nghe chỉ huy của họ cơ chứ?
Sau khi Xương Thọ Vương xưng đế thì không sờ mó gì đến hoàng thành, cũng không có ý định tiến quân.
Điều đó khiến không ít người có tâm lý như thế này, chưa biết chừng Xương Thọ Vương xưng đế thôi là thỏa mãn rồi, sớm muộn rồi cũng rút lui về Chương Châu thôi!
Từ đó, quân liên minh hộ vệ hoàng thành Kham Châu và đối kháng lại Xương Thọ Vương trở nên dư thừa.
Hoàng thái hậu cũng không phải một người biết nhìn xa trông rộng, cô ta chỉ là một người đàn bà chốn khuê phòng, biết mấy chuyện son phấn trang sức quần áo là tốt lắm rồi, đào đầu ra kiến thức về chính trị? Cô ta chỉ giỏi mỗi việc tăng chiều cao cho chồng bằng cách cắm sừng ông ta.
Nhà mẹ đẻ của cô ta thì buông lời gièm pha, khích cô ta gây khó dễ cho quân liên minh, sỉ nhục quân liên minh.
Sỉ nhục thì sỉ nhục thôi, nhưng vị này còn muốn thu hồi binh quyền trong tay các chư hầu ấy nữa. Trong mắt cô ta, cô ta và Hoàng đế nhỏ tuổi ở trong thành, ngoài kia có bốn trăm nghìn binh mã không biết địch ta thế nào, ai mà chợp mắt cho nổi?
Vì thế, mấy lần trên triều, cổ ta đều mập mờ đưa ra hai ý, một là rút quân, hai là trao trả binh quyền, các chư hầu đều đồng loạt giả ngu.
Hoàng thất là cái khỉ gì, có tư cách quái gì mà đòi thu hồi binh mẽ trong tay họ chứ?
Vì thế, quân liên minh người nọ nối người kia đều chọn vế đầu, rút thì rút, làm như đấy thích cực khổ đóng quân ngoài hoàng thành lắm đấy.
Rất nhiều chư hầu thuộc liên minh đều thu dọn hành lý và chiến lợi phẩm, chuẩn bị lên đường về nhà.
Hạo Châu cách Kham Châu không xa, quận thủ quận Ngọa Long lại là người hấp tấp, bị Hoàng thái hậu sỉ nhục vài câu là cáu ra mặt, quay người đi luôn.
Không ngờ họ đi trước mọi người vài ngày, cuối cùng trở thành kẻ hy sinh đầu tiên.
Khương Bồng Cơ nhìn mọi người, siết chặt thẻ tre trong tay: “Cho dù Xương Thọ Vương phục kích cũng không đến nỗi đánh tan tác cả một đội quân hơn mười nghìn binh hùng tướng mạnh vậy được. Một đêm ác chiến chỉ còn lại hơn mười người”
Nói là có hơn mười người nhưng đều bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ. Nếu không cố gắng thì không chừng họ cũng chầu trời luôn rồi. Dù vậy thì hơn nửa số họ không tránh khỏi tàn tật về sau.
Còn quận thủ quận Ngọa Long, hắn đã chiến đấu và hy sinh anh dũng, không mang được hài cốt về.