Đêm trăng khuyết, mây đen che phủ, cả màn đêm tối đen như mực.
Dù là doanh trại của Khương Đồng Cơ hay là ải Gia Môn, không khí hai bên đều căng thẳng, sặc mùi thuốc súng.
Phù Vọng nghe được tin Tuệ Quân tới, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Phó tướng hai bên đưa mắt nhìn nhau, suýt chút nữa bọn họ quên mất người phụ nữ này. Một phó tướng nói: “Tướng quân, nếu như để người phụ nữ kia thấy được tình hình bên trong, một khi Liễu Hi có phòng bị thì...”
Người còn lại bổ sung: “... Đúng vậy, nghĩ cho đại cục thì tuyệt đối không được thả ả ta về” Phù Vọng vốn muốn đuổi Tuệ Quân ra ngoài để tránh cô thấy những thứ không nên thấy, vừa phá hoại kế hoạch của gã vừa rước lấy họa sát thân... Nhưng mà phó tướng đã lên tiếng, chút tâm tư nhỏ nhoi kia của Phù Vọng cũng không nói ra nữa, gã nói: “Bản tướng quân tự có chừng mực.”
Tuệ Quân bị dẫn tới sảnh, dù sắc mặt dưới tấm màn che dày đã lạnh lẽo nhưng cô vẫn rất bình tĩnh thu lại tâm tình.
“Tướng quân, mới một ngày không gặp mà sao sắc mặt của ngài đã xấu thế này?” Tuệ Quân cười tự nhiên như không phát hiện ra không khí bất thường trong ải Gia Môn, cô bước lên phía trước cách Phù Vọng có vài thước, thậm chí gã còn ngửi được hương thơm trên người của cô.
Phù Vọng chăm chú nhìn Tuệ Quân, con ngươi đen nhánh mang theo cảm xúc mãnh liệt không hề che giấu. “Thuộc hạ bên dưới không nghe lời, hao tổn tâm tư. Hôm nay tinh thần không tốt khiến nương tử chê cười rồi.”
Nghe thấy cách xưng hô của Phù Vọng với cô, lòng Tuệ Quân đột nhiên căng thẳng.
Không biết là người này vô ý hay cố ý. “Lúc trước đã nói với tướng quân rồi, bên cạnh ngài có tiểu nhân mang ý xấu. Chẳng lẽ là bọn họ gây chuyện thị phi khiến tướng quân phiền lòng sao?”
Tuệ Quân bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, cô không phải cô bé ngây thơ đơn thuần, ánh mắt mà Phù Vọng nhìn cô hôm nay không bình thường.
Ánh mắt cô dần thay đổi, ân cần nhìn Phù Vọng.
Phù Vọng khẽ nghiêng người, hỏi cô: “Tuệ nương tử lo lắng cho ta sao?”
“Thiếp thân... Lúc trước thiếp thân nói rồi, sớm đã ngưỡng mộ tướng quân” Tuệ Quân ngượng ngùng gật đầu, không quá ngờ nghệch nhưng cũng không lộ ra vẻ quá nịnh bợ, khiến cho lòng người ngứa ngáy... Phù Vọng thấy thế, tiếng chuông cảnh báo trong lòng kêu mãnh liệt, đối phương có ý quyến rũ gã. “Ngưỡng mộ?” Phù Vọng thuận tiện nắm lấy bàn tay mềm mại của Tuệ Quân, cảm giác ấm nóng, mềm mại không nói lên lời giống như lông vũ chạm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng: “Tại hạ là kẻ lỗ mãng, xin Tuệ nương tử nói thẳng để tránh cho ta hiểu lầm...”
Tuệ Quân muốn rút tay về nhưng lòng bàn tay của đối phương như vòng sắt khiến cô không thể động đậy.
“Tướng quân uy vũ bất phàm, hễ là nữ nhi thì ai gặp mà không thích... Ngài thực sự muốn thiếp thân nói thẳng ra sao?”
Nói đến câu sau giọng cô ngọt ngào lại mang theo hờn dỗi khiến lòng người tê dại, dọa Phù Vọng suýt không nắm chặt được tay cô.
Mặc dù biết Tuệ Quân nói dối nhưng Phù Vọng vẫn rất sung sướng. Ngoài Khương Hồng Cơ và hệ thống ra thì không ai biết Tuệ Quân biết thuật mê hoặc. Thuật mê hoặc cũng không phải là khống chế tinh thần bình thường mà nó là một loại quấy nhiễu tinh thần cấp cao, người bình thường căn bản không thể chống đỡ được. Đối với việc này, Tuệ Quân cũng mơ hồ hiểu song cô chỉ biết người bên cạnh dễ bị cô ảnh hưởng nhưng lại không biết rõ tình hình cụ thể.
Phù Vọng cười khổ một tiếng, tâm tình trấn tĩnh một chút rồi nói: “Người đời đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Trước đây ta luôn dè bỉu mà giờ lại thấy hóa ra kiến thức của bản thân quá ít. Nếu như mỹ nhân này là Tuệ nương tử thì thiên hạ hiểm có người đàn ông nào có thể kháng cự được...”
Tuệ Quân cười dịu dàng, thân thể mềm mại dựa vào trong lồng ngực gã, dò hỏi: “Lời này của tướng quân đội với thiếp thân mà nói thì chính là lời tâm tình cảm động nhất. Không biết tướng quân thuộc nhóm đại đa số hay phần hiếm có kia?”
Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm ngọt