Trong đầu Hoàng Tung nhanh chóng xuất hiện một vài suy nghĩ, khi anh ta nghĩ đến kế hoạch cuối
cùng, không khỏi run lên.
Khương Bồng Cơ sẽ từ bỏ miếng mồi ngon này mà chuyển qua cho anh ta sao?
Nghĩ đến điều này, Hoàng Tung bình tĩnh được đôi chút. Anh ta lắc đầu nói với vẻ tiếc nuối: “Đứa con trai của quận thủ quận Ngọa Long được Lan Đình cứu, về tình về lí thì quận Ngọa Long đều nên đến con trai của ông ta kế thừa...”
Việc nhậm chức trong quan trường Đông Khánh khá là phức tạp, khi hoàng thất vẫn còn mạnh thì ngoại trừ một bộ phận nhỏ những kẻ ngang ngược ra thì phần lớn việc bãi nhiệm hoặc nhậm chức của quan lại đều cần sự cho phép của hoàng thất, nhưng kèm theo việc hoàng thất càng lúc càng suy yếu, quân quyền biến mất, việc đảm nhiệm các chức quan dần dần biến thành quân chủ gia phong cho con cháu của quan lại.
Từ sau khi Cần Vương, tình trạng này lại càng trở nên phổ biến. Trong tay Khương Đồng Cơ đang có đứa con trai duy nhất của quận thủ quận Ngọa Long, điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là đứa con trai đang nằm trong tay của cô mới là người thừa kế thứ nhất của mảnh đất Ngọa Long, Hoàng Tung chỉ là người ngoài đang dòm ngó mảnh đất này. Nếu như đứa con trai duy nhất của quận thủ quận Ngọa Long có được sự giúp đỡ của Khương Hồng Cơ, đổi phương có thể trở thành Quận thủ quận Ngọa Long danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó Hoàng Tung có muốn nhúng tay vào quận Ngọa Long chắc chắn phải đối đầu với Khương Hồng Cơ. Nếu như Hoàng Tung e ngại không muốn đối đầu với Khương Hồng Cơ sớm như vậy thì chỉ có thể nhẫn nhịn, trơ mắt nhìn Khương Đồng Cơ vươn tay đến địa bàn thuộc thể lực của anh ta. Nhưng, liệu ai có thể ngủ yên nếu như đang có một con sư tử nằm bên cạnh nhìn chằm chằm? Một khi Khương Đồng Cơ làm thế thì cô và Hoàng Tung chỉ có thể duy trì hòa bình ở bề ngoài, sớm muộn cũng có ngày cái vẻ hòa bình giả tạo đó tan vỡ.
Trình Tĩnh cũng hiểu rõ sự lo lắng của Hoàng Tung có điều tầm nhìn của anh ta xa hơn, nghĩ được sâu hơn. “Chủ công, nếu không phải người đi thăm dò thử thì ngài làm sao biết được liệu Liễu Hi có ý định hợp tác hay không?” Trình Tĩnh thản nhiên, anh ta nói với Hoàng Tùng: “Hiện tại kẻ địch lớn nhất của Liễu Hi không phải là các thế lực ở Đông Khánh, mối uy hiếp của cô ta nằm ở tam tộc Bắc Cương. Chỉ cần một ngày chưa diệt được Bắc Cương, thì cô ta sẽ vẫn không được yên. Hùng ưng săn thỏ còn phải dốc hết toàn lực, huống chi là Bắc Cương?”
Hoàng Tung nghe rõ ý trong lời nói của Trình Tĩnh, thoáng chốc liền cảm thấy đầu óc được khai sáng.
Sao vừa nãy anh ta lại hồ đồ như thế nhỉ? Tam tộc Bắc Cương cũng không phải là kẻ dễ đối phó, để đối phó với kẻ địch mạnh như thế đương nhiên là phải dốc hết toàn lực.
Vào thời khắc quan trọng như thế, hẳn cô ấy chẳng còn dư sức để nhúng tay vào ba chuyện vớ vẩn trong thế lực của anh ta? Còn về phần cho đứa con trai mồ côi của quận thủ quận Ngọa Long mượn binh, giúp cậu ta cướp lại gia sản bị mất thì càng không phải bàn đến. Giả sử Khương Hồng Cơ không rảnh để nhúng tay vào chuyện của quận Ngọa Long, vậy thì quận Ngọa Long nên xử lý thế nào?
Nghĩ đến đó, tim Hoàng Tung lại đập điên cuồng, anh ta vội hỏi: “Hữu Mặc nói thể là đang ám chỉ Lan Đình sẽ nghĩ cho đại cục mà bỏ qua quận Ngọa Long? Nếu vậy thì quả đúng là chúng ta có thể phái người đến thử hỏi Lan Đình... Chắc là cô ấy sẽ đồng ý hợp tác.”
Trình Tĩnh gật đầu, anh ta nói: “Chủ công nói không sai, đúng là như thế.”
Phong Giác cũng tán thành nói: “Xét tình hình hiện tại, dù chủ công không phải người đi tìm Liễu Hi thì qua một thời gian nữa cô ta cũng sẽ chủ động phái người đến tìm chúng ta. Quận Ngọa Long, ngoại trừ chủ công thì không có ai thích hợp hơn nữa cả. Nếu như có thể nhân cơ hội này để chiếm lấy quận Ngọa Long thì con đường đi đến thống nhất Hạo Châu của chủ công lại gần hơn một bước nữa. Có điều, để đề phòng đêm dài lắm mộng, chủ công vẫn nên quyết định sớm thì hơn...”
Cơ hội chỉ đến trong thoáng chốc, nếu Hoàng Tung không biết quý trọng, vậy thì không biết ai được món hời này. Sau khi những mưu sĩ khác bàn bạc xong, tất cả đều phụ họa với quyết định của Trình Tĩnh và Phong Giác. Hoàng Tung suy nghĩ rồi tiếp thu ý kiến của hai người. Khi Hoàng Tung còn đang bị niềm vui bất ngờ đập trúng, vô cùng vui vẻ, thì lại có người tức đến mức tăng xông, suýt nữa thì ngất luôn. Chẳng phải ai khác, đó chính là Xương Thọ Vương và nanh vuốt của ông ta - Mạnh Trạm. Nhận được tin Phù Vọng đại bại, bị bắt làm tù binh, Xương Thọ Vương nổi trận lôi đình, giết liền mấy tên quan viên và tướng lĩnh một lúc để trút giận. Trong