Bị thương ư?
Tuệ Quân nghe vậy mà hốt hoảng, khi cô hoàn hồn mới cảm thấy đầu ngón tay đau buốt, cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện ngón tay đã rỉ máu.
“Bị thương nhẹ là sao? Bị thương chỗ nào?” Tuệ Quân cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô cất kim thêu và chiếc giày trẻ con mới thêu được một nửa vào giỏ đồ, định đứng lên.
“Không sao hết, chỉ là bị sượt nhẹ qua thôi, ngươi cứ ở đó là được, đừng chạy lung tung.”
Đúng lúc ấy, Khương Hồng Cơ đi vào, mặt mũi đỏ bừng, má và cổ đẫm mồ hôi, cứ như vừa từ dưới nước lên. Cô vừa đến, nữ binh truyền tin đột nhiên đỏ bừng mặt, hành lễ và lui xuống mà có vẻ vẫn lưu luyến lắm, khiến Khương Hồng Cơ không hiểu đầu cua tai nheo gì. Tuệ Quân chưa kịp đứng dậy đã bị Khương Hồng Cơ ngăn lại, đành ngồi về ghế, miệng thì không ngừng hỏi. “Nghe nói lang quân vừa đánh một trận với tên Phù Vọng lỗ mãng kia ạ? Ngài bị thương chỗ nào rồi?” Nếu cô không phải một người con gái tính tình kín đáo thì đã nhào qua kiểm tra toàn thân Khương Đồng Cơ rồi, Phù Vọng tuy là tên tứ chi phát triển nhưng võ nghệ cũng khá lắm, đã thế còn cao ráo đồ con, lang quân nhà cô thì thanh tú thế này, chắc bằng một nửa tên kia, Tuệ Quân sao có thể không lo lắng cơ chứ?
Thời tiết hôm nay càng nóng hơn, Khương Đồng Cơ mất kiên nhẫn mà xắn ống quần và tay áo lên, dù như vậy cũng vẫn chưa thấy thoải mái.
Cô nhận lấy khăn ướt từ tay Tuệ Quân rồi lau mồ hôi trên mặt, cổ và cánh tay, giờ mới dễ chịu hơn chút. Khương Hồng Cơ cười: “Nghe tin đồn thất thiệt ở đâu đấy, bị thương đầu nào?” Nụ cười của cô quá đỗi thuần khiết, hơn nữa dường như còn có thể khiến người ta vui lây, thậm chí còn cười theo cô. Sự thuần khiết ấy không phải thuần khiết như một trang giấy trắng, mà là sự thanh minh sau khi đã nhìn thấu mọi việc, vượt qua nhiều gian truân.
“Còn nói là không có ư?” Tuệ Quân nhìn thật kỹ, phát hiện cổ tay Khương Đồng Cơ sưng đỏ, nhìn kỹ còn thấy cả dấu tay, vì trời nắng to, da sạm đen đi mới không nhìn rõ: “Phải thoa thuốc giảm sưng...”
Khương Hồng Cơ dở khóc dở cười nhìn Tuệ Quân quay lưng đi tìm thuốc, nhưng cô chỉ có thể để mặc cho Tuệ Quân đi làm.
Khương Hồng Cơ chống cằm, tranh thủ thời gian chờ đợi liếc mắt nhìn sang màn hình livestream.
Hôm nay kênh livestream vẫn ồn ào như mọi khi. Đám khán giả đều cảm thấy tập livestream hôm nay chất như nước cất, Khương Hồng Cơ và Phù Vòng tay không đánh nhau một trận, dù cắt đoạn nào cũng đều chuẩn phim hành động, hơn nữa quan trọng là bọn họ nhìn từ góc nhìn của Khương Hồng Cơ nên xem càng đã nghiền hơn, bọn họ có cảm giác như hóa thân vào cao thủ võ lâm đi ăn hiếp người ta, hơn nữa, sau khi đánh xong còn có chị đẹp hiền lành dịu dàng ân cần chăm sóc. Đám khán giả livestream nhìn mà ganh tị không thôi, tại sao bên người họ không có chị đẹp dịu dàng như vậy hả?
Cũng không cần dịu dàng như Tuệ Quân, chỉ cần bằng một phần mười của cô cũng đủ rồi. [Lý Vô Song]: ôi mấy đứa con gái xung quanh bé đều như kiểu có thể gánh cả thùng nước hai mươi lít leo lên leo xuống, chỗ bé toàn là thân hình cao to thôi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: GATO với Streamer, ngày nào cũng xem livestream kiểu này có ngày đến cả thằng con trai như tui cũng chèo thuyền bách hợp quá. [Thủy Mặc Niên Niên]: Có cảm giác trong đây giới tính đã không còn là vấn đề nữa, với tư cách là một hủ nữ lâu năm, tui rất muốn được đắm chìm trong bể ngôn tình.
[Tiểu Đinh Đinh Nước Chảy Bèo Trôi]: Ha ha, dù là ngôn, đam, hay bách thì với Streamer nhà ta cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, ai tin không?
[Ba Mươi Sáu Kế Yêu]: Tin, đương nhiên rồi! Streamer nhà ta là chủ công mà, chủ công thì phải nằm trên, tụi bay có hiểu chưa?
Mắt thấy chủ đề kênh livestream đang đi theo con đường kỳ dị không lối về, Khương Hồng Cơ không khỏi thở dài một hơi. Tuệ Quân giúp cô tháo băng vết thương bên cánh tay trái ra, dấu ấn màu đen xấu xí dính chặt lấy lòng bàn tay và cánh tay cô, nhìn thoáng qua tựa như vết bớt. Cô thở dài: “Phương thuốc bí truyền của cung đình cũng không