Người gác cổng cúi đầu, cụp mắt xuống
Người này trung thực, an phận, không dám tùy tiện nhiều lời
Vả lại, gã cũng chẳng biết phải tả sao nữa, người vừa tới vốn không nói ra lai lịch, chỉ nói là bạn của chủ nhân thôi
“Thôi bỏ đi, để ta đi xem xem.” Vệ Từ thở dài một tiếng, bế Trường Sinh tới phòng khách
Khi bóng lưng quen thuộc kia đập vào mắt, anh sợ đến mức suýt nữa ném Trường Sinh đi
Đương nhiên cho dù anh có muốn ném thì cũng không ném nổi.
Bởi vì đứa bé Trường Sinh này nặng quá mà
Chủ nhân của bóng hình xinh đẹp bỏ mũ trùm rộng thùng thình của áo choàng xuống, để lộ ra gương mặt3bình tĩnh mà lạnh lùng của mình
Người nọ nhíu mày nhìn đứa bé ở trong ngực Vệ Từ.
“Tham kiến chủ công!”
“Huynh đã có con rồi à?” Ánh mắt Khương Đồng Cơ rơi xuống gương mặt Trường Sinh
Đứa bé có gương mặt bầu bĩnh, hai má đỏ hây hây, trông vô cùng đáng yêu
Vệ Từ cười gượng, nói: “Chủ công cần gì phải trêu ghẹo Từ? Đây là Trường Sinh nhà Hoài Du
Đã nửa năm chủ công chưa gặp nó, sợ là đã quên rồi.”
Trẻ con lớn nhanh như thổi, đừng nói là nửa năm, nói không chừng chỉ cách nửa tháng thôi đã không nhận ra rồi
“Lại tròn hơn rồi, suýt chút nữa ta đã không nhận ra
Huynh cứ ôm như thế nặng lắm,0đặt xuống chỗ ta đi.” Khương Hồng Cơ liếc nhìn cơ thể Vệ Từ, cảm thấy đứa bé Trường Sinh này có thể đè chết anh được luôn.
Vệ Từ lặng lẽ cúi đầu nhưng vẫn đưa Trường Sinh cho cô
“Sao con nhà Hoài Du lại chạy tới chỗ huynh vậy?”
Khương Hồng Cơ nhàn rỗi buồn chán hỏi một câu.
“Có lẽ là Hoài Du muốn sinh thêm đứa nữa, nhưng lại bị Trường Sinh trời sinh nhạy cảm phát hiện ra ý đồ
Đại khái là con bé cảm thấy Hoài Du muốn vứt bỏ mình, khó chịu nên tới tìm Từ mong được an ủi
Trẻ con tính hay quên, đợi đến ngày mai khi thức giấc, chuyện phiền lòng gì rồi cũng sẽ quên thôi.”5Đừng thấy trẻ con còn nhỏ tuổi, có lẽ cái gì chúng cũng hiểu hết đấy, chỉ là không có cách nào để nói rõ ra thôi.
Vệ Từ cảm thấy, cho dù là trẻ nhỏ thì người lớn cũng không thể tùy ý xem nhẹ sự tồn tại cũng như cảm nhận của chúng
Khương Hồng Cơ “B” một tiếng, từ chối cho ý kiến
Trong phòng thắp mấy ngọn đèn, ánh nền màu cam như ẩn như hiện trong tấm màn đen, giống như tâm trạng thấp thỏm của anh lúc này
“Đêm khuya chủ công tới đây là có chuyện gì sao?” Vệ Từ thấy Khương Hồng Cơ hồi lâu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Trường Sinh đang dần dần ngủ say
Thái độ4của cô làm cổ họng anh khô khốc, suýt chút nữa đã bị kéo vào trong hồi ức, nên anh chỉ đành chủ động tìm đề tài phá vỡ bầu không khí lúc này.
Khương Hồng Cơ vỗ nhẹ Trường Sinh, chủ động nhỏ giọng.
“Trước tiệc không tiện hỏi huynh, chuyện Bắc Cương kia làm thế nào rồi?”
Thần kinh Vệ Từ căng chặt, những hình ảnh vụn vặt bị anh ném vào nơi sâu trong ký ức
Anh nghiệm mặt bẩm báo: “Hồi bẩm chủ công, tất cả đều được tiến hành dần từng bước.” “Bắc Cương có động tĩnh khác lạ gì không? Những kẻ ngồi trên cao có đoái hoài đến chuyện dân du mục bí mật nuôi dưỡng thỏ, dê không?” Vệ Từ9lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức về chuyện này
Năm ngoái Bắc Cương vì chuyện ngựa bị bệnh dịch đã khiến cho chính quyền hoàng đình rung chuyển
Đại vương Bắc Cương vẫn nói sao làm vậy, nhưng những bộ lạc lớn nhỏ khác của Bắc Cương đã sinh ra lời oán hận
Để quét sạch những lời lẽ này, Đại vương Bắc Cương đã cho triển khai rất nhiều hoạt động
Bọn họ đang bận tranh đấu quyền lợi, ngay cả mấy chuồng ngựa lớn cũng không thèm để ý tới thì làm sao dư hơi mà hỏi đến sự sống chết của dân du mục
Tỷ Lệ phát hiện ra là không cao.”
Cho dù là kiếp này hay kiếp trước, tai họa bệnh dịch ngựa này đều là số kiếp mà Bắc Cương không thể tránh khỏi
Nếu không phải vì bệnh dịch khiến nguyên khí của Bắc Cương bị tổn thương nặng, trong vòng mấy năm tới không còn dư sức để mà xuôi xuống phía Nam, thì e là Đông Khánh đã nguy hiểm rồi.
Kiếp trước, ngựa bị bệnh dịch đã khiến Bắc Cương mất đi thời cơ tốt nhất để đánh dẹp phương Nam
Đợi đến khi bọn họ khôi phục nguyên khí, Trung Nguyên đã chiếm cứ một đầu sói hung ác rồi.
Lúc đó, Bắc Cương còn muốn thừa dịp thể cục Trung Nguyên hỗn loạn để ngồi đó làm ngư ông đắc lợi
Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới rằng, lúc trước Khương Bồng Cơ còn cùng các chư hầu đánh nhau kịch liệt này lại đột nhiên dừng tay, không tiếc chia sẻ lợi ích, áp dụng chính sách ngoại giao kết thành đồng minh rồi quay lại đánh Bắc Cương.
Đợi đến khi đánh xong Bắc Cương, cô mới trở mặt với đồng minh
Kiếp trước, Bắc Cương chính là con tốt thí, kiếp này ư..
Haiz, xem chừng nát hơn là cái chắc.