Đến ngày hôm nay tất cả những gì sót lại chỉ còn là phế tích..
Ở phía xa hình như có người ở”
Vệ Từ vén rèm xe lên, lau đi mồ hôi trên trán
Anh nhìn những bụi cỏ dại mọc đầy trên đống tàn tích mà bùi ngùi không thôi
Bây giờ đã là giữa hè, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, chiểu những ánh nắng chói chang xuống mặt đất làm cho da của mọi người bỏng rát
“Nói thế nào cũng là Thượng Kinh, là vùng đất lành tụ họp biết bao nhân vật giàu có và quyền quý
Năm đó động đất xảy ra bất ngờ, có biết bao nhiêu trạch viện đã sụp đổ, đến giờ vẫn còn lưu lại phế tích
Lưu dân tụ tập ở đây tìm kiếm chút tiền tài còn sót lại trong đống đổ nát để mưu sinh..
Cho nên xung3quanh khu vực này cũng từ từ dựng thành vài thôn xóm rải rác...”
Trương Bình mặc một bộ y phục bằng vải lanh, mái tóc dài được buộc lên bằng khăn vải
Nếu không phải trên người anh ta toát ra khí chất không thể xem thường của người trí thức thì chắc mọi người sẽ tưởng anh ta chỉ là một nông dân bình thường
Anh ta lấy một chiếc mũ rộng vành từ trên xe ngựa đưa cho Vệ Từ che nắng: “Chúng ta đi nghe ngóng một chút trước đã rồi sau đó hẵng quyết định.”
Thành Thượng Kinh trước kia đã từng có lúc có đến hơn hai ba trăm nghìn nhân khẩu, con số này không cố định vì người đến người đi rất nhiều
Thế mà giờ đây, nó lại biến thành một bãi hoang tàn tìm cả ngày không thấy một bóng0người.
Chỉ mới trôi qua hơn hai năm, những cây dây leo đã mọc lên ồ ạt, quấn đầy quanh phế tích, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài con chuột chạy qua chạy lại
Vệ Từ và Trương Bình mang đến hơn mười nghìn công nhân, số thợ còn lại thì định đến đây chiêu mộ thêm, mượn cơ hội này thu nạp thêm dân lưu lạc, giảm bớt tai họa ngầm
Hai người bỏ ra mấy ngày đi quanh khắp Thượng Kinh và những ngọn núi cao xung quanh một lượt, thăm dò địa thể xung quanh, quy hoạch lại bố cục của tòa thành
Trí nhớ của Vệ Từ vô cùng đáng nể, gần như chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên
Chỉ mới mấy ngày anh đã có thể ghi nhớ hết tình hình địa thế xung quanh mình, rồi sau đó vẽ lại5tất cả lên trên giấy
Sau một lúc trao đổi, hai người so sánh bố cục vốn có của thành Thượng Kinh, dựa trên cơ sở này thay đổi và điều chỉnh bố cục của châu phủ.
“Ta thật nghi ngờ không biết liệu trên đời này còn có chuyện gì huynh không biết hay không...”
Trương Bình từ bên ngoài về, gương mặt và cổ bị ánh nắng chói gắt làm cho đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả y phục, khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô
Bận rộn chạy đi chạy lại ở bên ngoài cả ngày, Trương Bình khát đến mức cổ họng nóng rát muốn bốc khói, vừa về đến nơi liền rót nước uống không ngừng tay.
Anh ta thấy Vệ Từ bày ra ở trên bàn một tờ giấy trúc rất lớn, bên trên là sơ đồ bản vẽ của4thành trì được vẽ bằng một khối than nho nhỏ
Về việc tại sao Vệ Từ lại dùng than để vẽ tranh, anh chỉ trả lời rằng như vậy nhanh hơn, thế nên Trương Bình cũng không hỏi thêm nhiều nữa.
“Nhân lực có lúc cạn kiệt, mệnh trời khó tránh
Vệ Từ cũng chỉ là một phàm phu tục tử, những việc không thể làm được thực sự còn rất nhiều.” Vệ Từ cười rồi cẩn thận cuộn tác phẩm mà mình đã thức trắng đêm để vẽ lại, đem cất đi, sau đó lấy một cuộn giấy khác từ bên cạnh ra, chầm chậm mở ra.
So với bản vẽ dường như được dùng thước căn chỉnh cẩn thận ban nãy thì bản này trông tùy tiện hơn nhiều.
“Đây là những rừng cây, vùng núi, thôn xóm cũ ở lân cận thành Thượng Kinh..
Những nơi này có9bùn đất sệt, thích hợp mang đi nung gạch xanh, gần đó còn có thôn xóm, rải rác cộng lại có chừng ngàn người
Chúng ta có thể chiêu mộ dân chúng ở khu vực lân cận, để bọn họ xây dựng một con đường thông thẳng tới thành Thượng Kinh
Số lượng gỗ, đá và bùn cần dùng để xây dựng thành trì là vô cùng lớn, dù sao cũng không thể chỉ tập trung dùng ở một nơi được...”
Vật liệu xây dựng thành trì không đắt, nhưng chủ yếu đắt ở công vận chuyển.
Vệ Từ tính toán cẩn thận một hồi, định đưa nhân lực đi xây dựng đường lớn trước, sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ rồi mới bắt đầu xây dựng thành trì
Thành Thượng Kinh rộng lớn như vậy, phế tích của nó cũng cần phải được xử lý, phế phẩm nào còn sử dụng được thì sử dụng, tiết kiệm tiền bạc, còn cái gì không dùng được nữa thì nghĩ cách đem đi xử lý.
Trương Bình tùy ý vung tay, nói: “Mấy chuyện này huynh cứ tùy ý làm là được.” Mặt Vệ Từ hơi cứng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Trương Bình mang theo mấy phần u oán.
“Đồng đội heo” để chỉ Trương Bình thì chuẩn không cần chỉnh
Đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, mấy người Trương Bình đổ mồ hôi như mưa, còn người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Khương Hồng Cơ thì lại ôm quả dưa hấu nói chuyện phiếm với Trình Thừa
Sản lượng dưa hấu có hạn, phần lớn đều tặng cho thuộc hạ có công lao, số còn thừa thì mang đến Tri Khách Trai, bản cho thực khách.
Dưới sự hỗ trợ của Khương