Mời bà mai đến làm mối, tam thư lục lễ, đầy đủ mọi thứ.”
Lý Vân nghĩ tới tình hình của Thượng Quan Uyển, hơi đau đầu mà nói: “Như thế sợ là không được.”
“Sao lại không được?”
“Uyển nhi trốn ra khỏi nhà chồng trước, nhà mẹ đẻ lại bị mẹ kế thao túng
Nếu Uyển nhi trở về, chắc chắn sẽ một đi không trở lại.”
Tạ Khiêm: “...” Tạ Khiêm bị bãi mìn hàng loạt của con trai nổ đến nỗi ngơ ngác, còn chuyện kinh sợ nào nữa thì làm ơn nói hết ra luôn có được không? Tạ Khiêm ngược lại không để ý đến thân phận xuất giá lần hai lắm, chỉ là hơi lo lắng..
“Trốn khỏi nhà chồng? Lời này tức là thế nào, chẳng lẽ con bé vẫn còn hôn ước?” Quyến rũ phụ nữ có chồng, thằng con to gan lớn mật này của3mình muốn ăn đòn đúng không? Lý Uân lắc đầu như trống bỏi, vội vàng giải thích: “Uyển nhi và chồng trước đúng là đã từng định hôn ước, có điều nàng còn chưa xuất giá thì gã đã đi đời nhà ma rồi
Nhà chồng kia ngược lại vô cùng cay nghiệt, không buông tha mà ép Uyển nhi làm quả phụ chưa cưới gì đó, suýt chút nữa đã hại chết Uyển nhi
Chồng nàng đã chết, Uyển nhi là người tự do rồi..
Con yêu mến và ái mộ nàng, nhưng cũng muốn nói chuyện này với phụ thân, đến sáng mai...” Dù sao thì vẫn là một thiếu niên tình cảm đơn thuần, Lý Uân còn chưa nói hết lời đã đỏ hết cả mặt
“Nếu phụ thân nhất định phải tìm bà mối đến để đề nghị kết thông gia thì cứ nói thẳng luôn với chủ công0là được rồi.” Tâm trạng của Tạ Khiêm lên lên xuống xuống chóng cả mặt, ông nghi hoặc hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì tới chủ công của con chứ?” “Chủ công và Uyển nhi tình như huynh muội..
À không, tình như tỷ muội
Bây giờ Uyển nhi không nơi nương tựa, chỉ có chủ công là người nhà của nàng.”
Tạ Khiêm: “...” Tuy nói rằng con lợn nhà mình nuôi cuối cùng rồi cũng sẽ ủi cải trắng, nhưng đầu óc của đứa con trai này thực sự hơi bị đần quá đáng rồi
Nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của Lý Vân, Tạ Khiêm cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ có thể gật đầu đồng ý
“Được rồi, ngày mai ta sẽ nói rõ chuyện này với chủ công của con.” Lý Uân thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ yên
Hôm sau,5anh thức dậy đúng giờ, múa thương luyện công buổi sáng, bảo người hầu chú ý động tĩnh của Tạ Khiêm và Vạn Hiên rồi lập tức chuẩn bị bữa sáng.
Đừng tưởng là Lý Uân một lòng vì nghề, mới sáng ra đã đi làm, mà thực ra người ta chỉ tranh thủ đến sớm lượn quanh lối ngoặt để chặn Thượng Quan Uyển lại thôi
“Uyển nhi.”
Lý Uân vươn người nhảy lên, ỷ vào vóc dáng cao mà dễ dàng nằm nhoài trên bờ tường, kêu lên một tiếng với người trong viện
Thượng Quan Uyển không phải là người đầu tiên phát hiện ra Lý Uân, trái lại là đứa bé đi theo đọc sách cùng cô đã phát hiện ra
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nằm bò trên tường viện, đám nhóc con đều cười hì hì nhìn Thượng Quan Uyển.
Đám nhóc đầu củ cải cười ầm lên4làm Thượng Quan Uyển tức giận đỏ cả mặt, đặt thẻ tre lên bàn.
“Tất cả mọi người hãy viết một lượt các chữ trên tấm ván, lát nữa ta sẽ quay lại kiểm tra”.
Trong viện có “bảng đen” và “phấn viết” thô sơ
“Bảng đen” chỉ là dùng nước sơn bôi lên một tấm ván thành màu đen, còn cái gọi là “phấn viết” thì thật ra là “vôi trắng”, một loại đá vôi
Khi khai thác quặng sắt ở huyện Tương Dương đã làm ra không ít món đồ này, có thể chế thành “phấn viết”.
Trước đó, không có ai nghĩ tới việc dùng thứ đồ màu trắng này để viết chữ dạy học, vẫn là chủ công lanh lợi, giỏi tận dụng.
“Huynh lại tới làm gì thế?”
Lý Uân lấy đồ ra, nói với cô: “Ta đi ngang qua đây, mang cho muội chút đồ ăn sáng.” Thượng Quan Uyển9nhận lấy, phát hiện ánh mắt Lý Uân vẫn sáng rực nhìn mình, đáy lòng cô dâng lên chút ngượng ngùng
“Vẫn còn nhìn?” Thượng Quan Uyển sằng giọng: “Khi nào huynh tới chẳng được, nhất định phải khiến cho học sinh chê cười à!”
Lý Uân vò đầu, lúng túng nói: “Thế này không phải là rất vui sao? Uyển nhi, đêm qua phụ thân của ta đã tới, sư phụ đúng là phụ thân của ta đó.” Thượng Quan Uyển giật mình, thấy gương mặt Lý Uân ửng hồng, ở trong lòng lại càng hồi hộp
“Huynh, cái tên ngốc này..
Chẳng lẽ đã nói