Trong nháy mắt khuôn mặt người đàn ông hoàn toàn xanh lét
“Trình tiên sinh, phía trước sợ là không qua được.”
Trình Tình cảm giác được xe ngựa dừng lại, anh ta nhíu mày, giơ tay vén màn xe bằng trúc lên hỏi người đàn ông cưỡi ngựa ở bên ngoài.
“Hằng Thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người đàn ông cưỡi ngựa tên là Nguyễn Xung, tự là Hằng Thư, chính là võ tướng đắc lực dưới trướng Hoàng Tung, hiện giờ được phái tới hộ tống Trình Tinh.
Nghe thấy Trình Tĩnh hỏi, Nguyên Xung vội vàng kẹp bụng ngựa, để ngựa đi nhanh về phía trước mấy bước, ngang với cửa xe
Nguyên Xung cung kính nói: “Trình tiên sinh, phía trước cửa ải có nạn dân tụ tập, trong chốc lát sợ là không vào được.”.
Trình Tĩnh không làm hành động vô lễ kiểu nhô ra khỏi3cửa xe như thế mà ngược lại hạ lệnh bảo phu xe dừng lại, đứng dậy xuống xe.
Thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta hơi kinh ngạc
Anh ta biết người dân chạy nạn ở quận Ngọa Long đều tới Hoàn Châu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại có nhiều người như vậy! Số nạn dân anh ta nhìn thấy không dưới nghìn người!
Nguyên Xung nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Trình Tĩnh: “Liễu Hi cũng thật chủ quan, để mặc cho nhiều nạn dân như vậy tụ tập ở bên ngoài Hoàn Châu.” Nạn dân nhiều, dễ dàng dẫn đến rắc rối
Nếu những nạn dân này bị người ta kích động, không chừng sẽ gây ra chuyện gì
Nguyên Xung thấy nhiều nạn dân tụ tập bên ngoài Hoàn Châu như vậy, theo sau còn có càng nhiều nạn dân tụ lại về chỗ này, đôi0lông mày lưỡi mác không kìm được bắt đầu nhíu lại.
Mặt trời trên cao nóng nực như lửa, nắng đến nỗi mặt đất dâng lên làn sương mù mịt.
Cho dù là ai tùy ý giơ tay lên lau mặt, lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi nhơm nhớp, nắng khiến lòng con người ta phiền não không có sức lực.
“Đúng vậy..
Tất cả đều là nạn dân...”
Không biết Trình Tĩnh đang suy nghĩ gì, vô thức trả lời một câu.
Nguyên Xung cũng không quấy rầy Trình Tĩnh, ngược lại ngoắc ngón tay với hộ vệ ở bên cạnh, trong lòng đối phương hiệu, lập tức lấy một cây dù từ bên trong chiếc xe ngựa khác ra đưa cho Nguyên Xung
Nguyên Xung nhận lấy cây dù, bung ra che nắng cho Trình Tĩnh.
Võ tướng da thô thịt dày, chịu được đánh chịu được ngã, nhưng vẫn nhân5luôn mặc nho sam, vừa nho nhã vừa cao quý mảnh mai, cần hầu hạ cẩn thận.
Nhận ra trên đỉnh đầu có bóng râm, ánh mắt Trình Tĩnh chỉ hơi nhướng lên, không từ chối hoặc cảm ơn
“Trình tiên sinh, mạt tướng phái người đi hỏi thăm, quan sát tình hình một chút rồi nói sau?” Nguyên Xung chủ động đề nghị, Trình Tĩnh gật đầu đồng ý.
“Ừ, phải người hỏi rõ ràng cũng tốt.” Ngược lại anh ta muốn biết, Hoàn Châu sẽ thu xếp những nạn dân này như thế nào, nếu là thu xếp không tốt, những nạn dần này sẽ trở thành khối u ác tính khó giải quyết.
“Bây giờ mạt tướng đi làm ngay.” Nói về quan chức, Trình Tĩnh và Nguyên Xung không phân cao thấp, người sau cũng không cần khiêm tốn tự xưng “mạt tướng”
Nhưng ngay cả chủ công4Hoàng Tung cũng tôn kính mấy vị tiên sinh mưu sĩ như vậy, tất nhiên người phía dưới cũng học theo, không dám sơ suất.
Nguyên Xung được xem như là tính cách khá tốt trong các võ tướng, lúc còn trẻ thích đọc sách, trên người không có tật xấu thường thấy của quân nhân
Nếu đổi một người khác tới, có lẽ sẽ oán hận mấy câu kiểu người có học ẻo lả, đi đường dừng dừng đi đi..
Nguyên Xung thì không, trái lại anh ta rất tôn trọng Trình Tĩnh.
Không lâu sau, tiểu binh được phát ra ngoài điều tra tin tức đã trở lại.
Trình Tĩnh gọi tiểu binh đến bên cạnh hỏi kỹ lưỡng
“Tình hình bên kia cửa ải như thế nào?”
Tiểu binh thành thật trả lời, trong lúc người hỏi người đáp, sắc mặt Trình Tĩnh càng trầm xuống, dẫn tới sự chú ý9của Nguyễn Xung ở bên cạnh
“Tiên sinh, có chỗ nào không ổn?”
Nguyễn Xung cẩn thận nghĩ lại lời mới vừa rồi của tiểu binh, vẫn không nghĩ ra được chỗ nào có thể khiến Trình Tĩnh nghiêm túc xem xét như vậy.
Trình Tĩnh không chịu được nóng, cách làm việc của anh ta có quy tắc nhất định, dù thời tiết có nóng hơn nữa cũng mặc một bộ nho sam rất kín, ống tay áo có thể che lại nửa ngón tay
Bây giờ đang ở bên ngoài buồng xe, dù trên đỉnh đầu có ô che nắng nhưng vẫn nóng đến mức mồ hôi không ngừng tuôn.
“Nhiều chỗ không ổn.” Giọng nói của Trình Tĩnh hơi yếu ớt, đầy sự nghiêm trọng
Nguyên Xung nghi ngờ, lúc này anh ta không hiểu gì cả, mặc cho anh ta nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra chỗ nào không ổn.
Chỉ số thông minh của anh ta tuy có thể cười chê võ tướng