Bất ngờ kiểm tra không lý do, lòng Khương Bồng Cơ bỗng nảy lên nghi ngờ, ánh mắt cô đảo qua gương mặt của Liễu Xa, sau đó khép hờ mi mắt lại. Vị “cha hời” này xem ra có nhiều bí mật hơn cô tưởng.
Chỉ tiếc là cô cũng không phải ăn chay, Liễu Xa có lẽ không chỉ đơn giản kiểm tra như vậy mà giống như đang muốn nghiệm chứng cái gì đó.
“Vùng đất quận Hứa này, con cũng từng tỉ mỉ nghiên cứu, nếu muốn giữ mạng thật ra không khó.”
Dù sao cũng là vùng đất cha mình chấp quản, Liễu Lan Đình trước kia tuy không có ấn tượng gì với người cha này, nhưng cũng là một “cô bé yêu cha”, luôn hy vọng hiểu được tất cả mọi thứ về cha mình, vì thế trong thư phòng có không ít sách và tài liệu nói về văn hóa, con người quận Hứa.
“Quận Hứa người dân hung hãn, giặc cướp tràn lan, bị đám quan viên sĩ tộc nơi này quấy thành vũng nước đục, không ngừng bóc lột bách tính vô độ, khiến họ căm hận quan viên triều đình tới tận xương tủy. Hơn nữa lại vì thế cục đặc biệt, quan viên quận Hứa phần lớn là thế tập - cha truyền con nối, nên gần như trở thành một vương quốc riêng. Nhưng để giữ mạng ở quận Hứa, thật ra vô cùng đơn giản.”
Khương Bồng Cơ luôn giữ tác phong nhanh gọn, chuyện có thể đơn giản tuyệt đối không làm cho phức tạp lên.
Ánh mắt Liễu Xa lóe lên, nét hoang mang và chần chừ trên khuôn mặt đã biến mất không ít: “Không khó là như thế nào?”
“Đem theo hơn 300 gia đinh bảo vệ, 10 xe tiền bạc thóc gạo. Không hấp tấp đi tiếp quản chức vị ngay, đi xử lý bọn giặc cướp thổ phỉ trước đã.” Khương Bồng Cơ cười nói, ánh mắt sáng rực nóng bỏng như một ngọn lửa, khiến người ta không kìm được mà trầm mê vào thần thái tự tin đó, “Dân quận Hứa hung hãn, nếu chỉ dựa vào một tờ chiếu chỉ của triều đình làm sao có thể làm cho đám đầu trộm đuôi cướp đó phục được? Phải cần binh hùng tướng mạnh tới chấn nhiếp, lấy vũ lực đánh cho bọn chúng phục sát đất, chỉ như thế mới khiến chúng kiêng dè không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Binh hùng trước giờ đều từ trong bể máu bò ra, trước lấy bọn giặc phỉ làm dò xét, nếu thật lòng quy thuận có thể chiêu hàng, nếu phản kháng thì giết không cần bàn. Nếu cần thiết nữa thì giết sạch không chừa tên nào, nhổ cỏ tận gốc.”
Nhìn thì như là hành động không có chủ đích, nhưng thật ra chính là để bồi dưỡng xây dựng thế lực, tăng cường thực lực bản thân. Chi thứ hai của Liễu thị rất giàu có, cơm áo gạo tiền không phải lo, đủ cho Liễu Xa vung tay “tiêu pha” nuôi dưỡng đám quy hàng này một hai năm, dọa cho đám quan viên sĩ tộc mưu đồ câu kết giặc phỉ ám hại ông không dám ho he gì.
“Thế nhưng, thế lực lớn rồi khó tránh bị triều đình nghi kỵ, chúng ta có thể điều một nhóm giặc phỉ đã được thu phục cải trang vào núi, tiếp tục hành nghề cũ. Không ngừng âm thầm chú ý động tĩnh của các phe phái, cũng có thể giám thị hành động của bọn quan viên sĩ tộc, tóm lại là dần dần nuốt lấy quận Hứa.”
Cách này Khương Bồng Cơ còn chưa suy xét kỹ chỉ là ý kiến nhảy ra đầu tiên trong đầu cô thôi. Việc tác chiến hàng năm đã hình thành cho cô một loại bản năng, đó là ưu tiên sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề. Đối với cục xương khó gặm như quận Hứa, không hung ác, không đánh cho bọn chúng sợ triệt để thì khó mà hàng phục được. Tuy chi thứ hai Liễu thị có tiền, nhưng cũng không thể ủng hộ hết cho “binh lực” được. Vì thế, “lấy cơm trong bát địch” không hổ là một kế sách tốt để tăng thu giảm chi.
Khương Bồng Cơ càng nói, ánh mắt Liễu Xa ngày càng sáng rực, nhưng cô giả bộ không nhìn thấy: “Sở dĩ quận Hứa nghèo khổ đến đáng sợ như thế, thứ nhất vì con người, thứ hai là thiên tai. Phía con người có thể giải quyết, nhưng thiên tai thì không dễ đối phó.”
Lòng Liễu Xa như buông bỏ được cái gì đó, ông cười nói: “Lan Đình à, hình như con đoán được rồi.”
“Con đã quan sát rồi, một trong những nguyên nhân khiến quận Hứa nghèo khó như thế chính là vì hạn hán thiếu nước, khiến ruộng đất khô cằn diện tích lớn, cây trồng không thể sinh sống.” Khương Bồng Cơ nhìn vào vị trí quận Hứa trên bản đồ rồi vạch một đường, “Thế nhưng, bên dưới đất quận Hứa lại có nguồn nước ngầm chảy qua.”
Khương Bồng Cơ từng xem kỹ tài liệu Liễu Lan Đình thu thập, cô nhóc này dường như đã sinh ra chấp niệm với việc này, luôn muốn trở thành người đàn ông vĩ đại như cha mình. Chỉ là với vấn đề mà quận Hứa phải đối mặt, cô nhóc đã trằn trọc suy nghĩ mãi nhưng vẫn tìm không ra cách