Nơi này còn có “để đập” của thiên nhiên, chỉ cần đào đập chứa nước, sau đó lại xây dòng sông nhân tạo dài khoảng trăm dặm, dẫn nước từ dòng chảy của sông mẹ Đông Khánh vào đập..
“Quy mô đúng là không lớn, nếu như xây xong, bách tính quận Thượng Dương sẽ không phải lo lắng việc hạn hán mất mùa nữa.” Lần này Khương Hồng Cơ không tùy ý đáp ứng, ngược lại cau mày tính toán được và mất
Hiện nay chưa có thuốc nổ, càng không có dụng cụ khai thác tiên tiến, chỉ có thể dựa vào nhân lực
Độ khó của việc thi công đập chứa nước quả thực không nhỏ.
Tiền không phải vấn đề, mấu chốt là không đủ nhân lực
“Chuyện này..
Tạm thời gác lại một bên...” Khương Hồng Cơ nói: “Chờ chiếm được Bắc Cương, có đủ3nhân lực rồi tính tiếp.”
Câu trước lòng Vệ Từ còn nặng nề, đến câu sau, nụ cười trên môi anh không che giấu được
Khương Hồng Cơ nói: “Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa ăn khuya, huynh dùng một ít trước, để tránh làm tổn hại dạ dày.” Tại Vệ Từ lại đỏ, cúi đầu tạ ơn ân điển
Khương Hồng Cơ bất thình lình hỏi một câu: “Bây giờ sắc trời đã tối, Tử Hiếu có lẽ phải ở lại ngủ một đêm?” Hai tay Vệ Từ run rẩy, bát sứ trong tay trái suýt nữa rớt xuống bàn ăn
Không đợi anh có phản ứng quá khích hơn, cô nói tiếp: “Phòng khách vẫn luôn để trống, nếu huynh ở lại cũng đỡ mất công bôn ba khắp nơi.”
Trong lòng Vệ Từ thoáng buông lỏng, khéo léo từ chối ý tốt của Khương Đồng0Cơ
Nói như thế nào thì anh cũng là người ngoài, lại còn là đàn ông, nếu ngủ một đêm ở đây sẽ truyền ra tin tức không tốt với thanh danh của chủ công
Vệ Từ qua loa dùng bữa xong liền vội vàng đứng dậy cáo lui, giống như sau lưng có dã thú đáng sợ đang đuổi theo anh vậy
Khương Hồng Cơ chống cằm như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nhìn bóng lưng Vệ Từ đi xa.
“Đề nghị của bạn không đáng tin kia thật sự có ích sao? Nước ấm luộc ếch” có thể luộc chín sao?”
* Nguyên văn là “ak #”, nước ấm luộc ếch, nếu dùng nước nóng luộc ếch, con ếch sẽ nhảy xổng ra ngoài, nhưng nếu dùng nước lạnh như trước, từng chút cho nước tăng nhiệt độ, tới khi đủ chín thì con ếch không5nhảy ra được nữa, sẽ bị luộc chín
Cô tự lẩm bẩm, âm thanh yếu ớt bị gió đêm thổi tan.
Ngày hôm sau, Vệ Từ dậy rất sớm.
Tuy nói là tạm thời từ Thượng Kinh trở về nhưng anh vẫn theo thói quen đi tới sảnh chính vụ
Vừa đến sảnh chính vụ, Lý Vân từ đối diện chạy tới, nhìn sắc mặt anh chàng vô cùng khẩn trương, hình như đã xảy ra chuyện lớn
Vệ Từ không kịp phản ứng, suýt nữa bị Lý Vân đụng trúng, may mắn là thân thủ của anh chàng kia tốt, lập tức hãm phanh lại
Nếu không, dựa vào tố chất thân thể kia của Vệ Từ chắc chắn sẽ bị Lý Uân húc bay
Trong lòng Vệ Từ vẫn còn sợ hãi, nói: “Hán Mỹ, sảnh chính vụ không cho phép phóng nhanh vượt ẩu
Nếu kinh động đến chủ4công thì phải làm thế nào?” Lý Uân tự biết mình sai, vội vàng xin lỗi Vệ Từ, không đợi Vệ Từ trả lời đã vội vã muốn đi.
“Hán Mỹ?”
Trong lòng Vệ Từ sợ hãi, suy đoán phía Lý Vân đã xảy ra chuyện lớn
Nếu không thì sao đối phương lại có dáng vẻ này? Lý Uân hốt hoảng nói: “Nghe nói một con rắn độc chui vào chuồng ngựa, đã hù dọa Đại Bạch.” Chuồng ngựa? Một con rắn độc chui vào? Vệ Từ hơi bối rối, trong lúc nhất thời chưa hiểu được ý tứ chính xác của lời này.
Một con rắn độc chui vào chuồng ngựa, Lý Uân hốt hoảng như vậy làm gì, lẽ nào con ngựa yêu quý của anh chàng bị rắn độc cắn? Nhưng..
Hình như Đại Bạch là vật cười của chủ công, phải hốt hoảng cũng9là chủ công hốt hoảng, đầu đến phiên Lý Vân?
Dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ, Vệ Từ đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi Lý Uân
Hỏi kỹ lưỡng ra mới biết, thì ra ngựa con trong bụng Đại Bạch đã được chủ công đồng ý tặng cho Lý Uân
Lý Uân chờ mong ngựa con ra đời, mỏi mắt chờ mong đã mấy tháng, mắt thấy qua một tháng nữa là đến kỳ sinh của Đại Bạch, không ngờ tới lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện
Rắn độc đã bị bắt, ngựa trong chuồng cũng không bị thương, chỉ là Đại Bạch bị hoảng sợ, hình như phải sinh sớm
Ngựa con sinh non không dễ sống, nếu ngựa mẹ khó sinh, hy vọng sống sót lại càng mong manh
Lý Vân chờ mong ngựa con lâu như vậy, chợt nghe thấy tin tức này, gấp đến suýt khóc.
Đại