“Chuyện nội viện của lão gia, một tỳ nữ nhỏ nhoi như ngươi cũng dám xen vào sao?” Mặt Đông Tam Nương lạnh tanh, đánh giá tiểu nha đầu kia, nhìn thấu hết vọng tưởng trong lòng cô ta.
Mặt tỳ nữ nọ trắng nhợt, nhưng không dám tranh luận với Đông Tam Nương. Trước khi Liễu Xa trở về, việc lớn việc nhỏ gì ở chủ viện đều do Đông Tam Nương quản lý, tuy không phải quản sự trong phủ nhưng còn uy vọng hơn cả quản sự, ngay cả lão quản gia cũng rất thích Đông Tam Nương, khen cô làm việc nhanh nhẹn, giỏi giang.
Tỳ nữ nọ sợ sệt nói: “Tiểu chỉ lo lắng mà thôi, nghe nói nơi lão gia nhậm chức là nơi rừng thiêng nước độc...”
“Chăm sóc lão gia là chuyện của phu nhân, có liên quan gì đến ngươi sao?” Đông Tam Nương thiếu điều mỉa mai thẳng ra, trong mắt cô là sự không kiên nhẫn và xem thường. Tưởng là ngây thơ hoạt bát dễ thương thế nào, hóa ra trong đầu cũng chỉ có thế, dã tâm cao ngất.
Tỳ nữ kia đang muốn biện giải, Đông Tam Nương nói thẳng: “Ta biết ngươi muốn gì. Mỗi người có chí hướng riêng, chân là của ngươi, muốn leo lên giường của lão gia thì ai mà ngăn được? Nhưng ta khuyên ngươi câu này, nếu không muốn chết sớm thì mau bỏ ý định đó đi!”
Nói xong, Đông Tam Nương hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi thẳng.
Lại là một con sâu ngu xuẩn, cũng không biết dùng não mà nghĩ xem, vì sao tỳ nữ già trẻ trong phủ, trừ mấy người trong viện của Nhị lang quân ra, thì ai cũng để mặt mộc, ngay cả một cây trâm cũng không dám cài? Vì sao chất liệu vải may xiêm y đều là hàng tốt, nhưng màu sắc lại không tươi tắn?
Thật sự cho rằng người của Liễu phủ giống với các nam nhân gia đình giàu có khác, dính hơi phụ nữ vào là u mê đầu óc luôn hay sao?
Đông Tam Nương nghĩ vậy, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng của nhiều năm trước, dù bao năm trôi qua nhưng không thể xóa nhòa đi ký ức ấy. Lại nhớ tới cảnh Nhị lang quân sai người đánh chết gia đinh trước đó không lâu, hoàn cảnh khác nhau, nhân vật khác nhau, nhưng đều máu me lênh láng.
Phu nhân qua đời, lão gia theo lễ mà chịu tang, vừa qua kỳ hạn, lão phu nhân bèn âm thầm đưa mấy người có dung mạo tương tự cố phu nhân qua, hy vọng có thể làm dịu đi bi thương của lão gia, khuyên lão gia mau mau tái giá, sinh thêm con cháu.
Kết quả thì sao? Ha ha.
Trong số đó, có một người rất giống cố phu nhân, người này trơ trẽn đến độ cởi sạch quần áo, chỉ bọc một lớp chăn mỏng đến để quyến rũ lão gia. Thậm chí còn với tay đến chỗ của Nhị lang quân, khiến Nhị lang quân vốn yếu đuối ốm yếu liên tục suýt chút nữa thì mất mạng, kết cục thì sao?
Còn không phải bị lão gia sai người rạch nát mặt, đánh chết tươi sao?
Lúc đó, Đông Tam Nương vẫn còn nhỏ, nhưng cùng với già trẻ lớn bé trong phủ chứng kiến cảnh tượng đó, rồi trở thành ác mộng sau này.
Sau cùng, lão phu nhân kịp thời ra tay mới bớt cho Liễu Xa cái danh tàn nhẫn bạc tình.
Trải qua việc đó, trên dưới Liễu phủ nào còn ai dám đi quyến rũ Liễu Xa nữa chứ?
Ai ai cũng để mặt mộc, chọn áo quần đều chọn những màu già dặn, tầm mắt nhìn gia chủ tuyệt đối không thể cao hơn cổ. Những hành vi kệch cỡm như mắt đưa mày lại gì đó đều không dám làm nữa.
Dù sao cũng không có ai ngại sống lâu.
Đông Tam Nương lạnh mặt, từ đôi mắt cô dường như rỉ ra vụn băng.
Đông Tam Nương đi vội, nên không phát hiện cuộc đối thoại của hai người đã lọt vào tai người thứ ba, người đó không ai khác mà chính là Khương Bồng Cơ!
Cô ngồi trên núi giả, mặc