Nghe tin, lão thái gia và lão phu nhân cũng suýt nữa khóc ngất đi.
“Rốt cuộc là ai hại con trai ta?” “Con trai của ta!” Bên trong phòng khách loạn thành một núi
Trên mặt những phu nhân quý tộc đến tham gia yến hội cũng lộ ra vẻ mặt lúng túng khó xử
Rõ ràng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để cáo từ.
Mấy vị phu nhân có xích mích với vị phu nhân kia nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi âm thầm nhắc khăn tay che miệng, giấu đi nụ cười.
Bọn họ cười trên nỗi đau của người khác chưa được mấy giây thì tôi tớ của bọn họ cũng chạy tới báo tin dữ
Phu quân của bọn họ đều đã bị giết, phủ đệ3của bọn họ lại đang bị trọng binh bao vây
Tại sao lại có thể như vậy? Người cười trên sự đau khổ của người khác cũng không thể cười được nữa, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo trông vô cùng quái dị
Phản ứng của bọn họ lúc này cũng giống với phản ứng của vị phu nhân ban nãy, nghi ngờ đám nô bộc truyền sai tin tức
Nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, bọn họ khóc lóc còn tang thương hơn cả vị phu nhân kia, nào còn để ý tới dáng vẻ của mình? Nhất thời, trong lòng bọn họ nảy ra cùng một suy nghĩ: Rốt cuộc là ai giết phu quân của bọn họ? Còn có thể là ai?
Chỉ cần nghe ngóng một chút, bọn họ1liền có thể biết được phu quân của mình chết như thế nào
Ý đồ mưu hại hai vị Liễu Châu mục, âm thầm cấu kết với thể lực quý tộc Bắc Cương, thầm tính toán cùng Bắc Cương nội ứng ngoại hợp lật đổ Sùng Châu!
Thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ thất bại trong gang tấc.
Kế hoạch sớm đã bị cha con Liễu thị nhìn thấu trước một bước, còn trở tay xử lý ngược lại bọn họ
Nói có sách mách có chứng, nếu như người chết không phải là phu quân của bọn họ thì bọn họ cũng thực sự tin
“Liễu Trọng Khanh, đây là vu oan giá họa! Tổ tiên của chúng ta đều là con dân của Sùng Châu, làm sao có thể là gián điệp3cấu kết với dị tộc Bắc Cương?” “Chuyện này rõ ràng là cha con Liễu Xa muốn độc chiếm quyền hành, cho nên mới dùng tội danh này để bức hại phu quân ta.” “Vu oan, tất cả đều là vu oan.”
Các vị phu nhân bên cạnh vừa khóc vừa lắc đầu
Tuy nhiên vị phu nhân kia cũng có chút tố chất tâm lý tốt, cố nén bị thương, tính toán ổn định thế cục trong phủ
Mấy người phụ nữ còn lại thì không có bản lĩnh gì, trực tiếp ngồi bệt dưới đất khóc lóc, cả phủ đệ từ trên xuống dưới loạn như rắn mất đầu
Mặc cho bọn họ có gào khóc đến mức nào, đám binh lính vây quanh phủ đệ cũng nhất quyết không chịu nhượng bộ,3không chịu rút binh.
Có người điều động gia đinh ra chống cự, trực tiếp bị quân lính đánh chết.
Thấy vậy, bọn họ mới yên tĩnh một lúc
Náo loạn đến hơn nửa đêm, các tông phụ và tộc lão các tộc liên kết lại, muốn đi tìm Liễu Xa đời một câu trả lời hợp lý
Bọn họ quả thực cảm thấy rất không vừa mắt với Liễu Xa, bởi vì Liễu Xa là một kẻ ngoại lai, quyền lực mà ông chiếm hữu càng lớn thì lợi ích mà các thế gia ở Sùng Châu có được lại càng nhỏ
Tuy vậy, bọn họ cũng không thể làm gì Liễu Xa, dù sao ông cũng là người có binh lính trong tay.
Đương nhiên, bọn họ không động thủ không phải vì bọn họ9nhân từ, chỉ bởi vì một lý do duy nhất là thực lực của Liễu Xa quá mạnh
Nếu như trong tay Liễu Xa không có binh lính, đừng nói là có thể ở Sùng Châu làm châu mục nhiều năm như vậy, sợ là cỏ trên mộ cũng mọc cao hơn người rồi
Trước kia không động thủ, hiện tại lại càng không thể động thủ
Một mình Liễu Xa đã khó đối phó, lại có thêm một Liễu Hi mang theo hơn chục nghìn binh mã đến
Cha con liên thủ càng không đánh lại nổi.
Dù là muốn tính kể, bọn họ cũng phải đợi cho đến khi Liễu Xa thực sự rút về phía sau, sau đó mới liên kết lại cùng nhau bắt nạt Liễu Hi nhỏ tuổi.
Người sáng suốt đều biết bọn họ sẽ không làm hại hai cha con Liễu Xa, bọn họ sao có thể ám sát vào thời điểm nhạy cảm như thế này được chứ?
Đây rõ ràng là có người cố ý bày kế hãm hại! Bên ngoài phủ đệ của bọn họ đều có trọng binh trấn giữ
Ngoại trừ tông phụ cùng tộc lão còn có thể đi ra đi vào, những người khác đều bị ngăn cản
Đây rõ ràng là giam lỏng!
Thấy vậy, đám người tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, ánh mắt nhìn Liễu Xa cũng mang theo mấy phần sát ý.
“Liễu Châu mục, hy vọng ngài có thể có một câu trả lời thỏa đáng cho những sĩ tộc bị sát hại đêm qua
Cho dù ngài là châu mục nhưng cũng không thể làm sát người vô tội.”
Một tộc lão nào đó mở miệng rất có uy phong, người đó lớn tuổi hơn Liễu Xa, chất vấn không hề khách sáo.
Liễu Xa vô lực giơ tay lên một cái, Khương Đồng Cơ bên cạnh cười nhạt tiếp lời: “Còn cần