Cô cố ý nâng đỡ thể lực của sĩ tộc nhà mình, nhưng chỉ là mới ném đi một viên kẹo
Nếu gia tộc họ Thôi thấy ngon thì lấy, cô không ngại dành chỗ tốt cho Thổi thị, trở thành thế lực mới trỗi dậy ở Sùng Châu
Còn nếu như bọn họ lòng tham vô đáy, muốn nuốt sạch cả hai phe, cô sẽ không tha cho Thôi thị.
“Chủ công, Chân cho rằng ngài có thể tin tưởng người này.” Phong Chân suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc nói: “Thôi thì lập nghiệp bằng buôn bán, cũng vì nguyên nhân đó mà bọn họ không được chào đón ở Sùng Châu, thậm chí còn mang tiếng thấp kém
Chủ công vừa đến đã chèn ép sĩ tộc Sùng Châu, đối với Thôi thì khi sĩ tộc chính thống gặp khó khăn thì lại là cơ3hội tốt của bọn họ
Nếu như được chủ công nâng đỡ, Thôi thì sẽ một bước lên trời.”
Chỉ khi đám sĩ tộc lớn ở Sùng Châu bị áp chế, những sĩ tộc kém hơn hoặc thứ tộc nghèo khó mới có khả năng đứng lên
Dưới tình huống này, Thôi thì không thể tiếp tục dùng sự khéo léo của thương nhân để ứng xử nữa, dù sao bọn họ cũng đã nhìn thấy sự quả quyết và tàn nhẫn của Khương Bồng Cơ, muốn nuốt trọn hai bên đâu có dễ? Chỉ cần sơ sẩy một chút là thuyền lật người mất
Thôi thì căm rể ở Sùng Châu, bọn họ không dám mạo hiểm.
Ngón tay của Khương Bồng Cơ gõ gõ trên mặt bàn, trầm ngâm một lúc lâu mới đồng ý.
“Huynh nói, Thôi Trọng Hoán lại để ta đặt tên cho con hắn sao?”
Thôi1Trọng Hoán chính là Thôi gia chủ, hắn họ Thôi, tên chỉ có một chữ Dục, tự là Trọng Hoán.
Bất kể là “Dục” hay “Hoán” thì cũng đều có ý nghĩa là tươi sáng, ngụ ý tốt
Phong Chân cười đáp: “Đúng vậy, chỉ là theo thần thấy, chủ công đặt cho nó một nhũ danh hoặc sau này cần dùng làm tên tự là được.” Về phần đại danh thì để Thôi gia chủ tự mình đặt đi.
Đến nay Phong Chân vẫn chưa lĩnh giáo qua tài đặt tên của Khương Bồng Cơ, nhưng anh ta cảm thấy chủ công nhà mình đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên thâm, chắc chắn tài văn chương không tệ.
Nhưng sự thật lại cho thấy..
“Lấy tên tự hoặc nhũ danh thì nên lấy cái tên khá một chút, nên nghiêm túc một chút
Hay gọi là Bạch Bạch?”
Khóe miệng3Phong Chân co rút, phản ứng của Kỳ Quan Nhượng đang xử lý công văn bên cạnh càng rõ ràng hơn khi một đống thẻ tre không cẩn thận bị đẩy rớt.
“Chủ công, ngài nghiêm túc sao? Nếu như ta nhớ không lầm thì đó là tên của con ngựa nhà Hán Mỹ mà?”
Nghe thấy tên con ngựa kia, Phong Chân thật muốn cười điên.
Làm gì có ai lại lấy cái tên ngu ngốc như vậy?
Khương Bồng Cơ nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng đùa cợt
Cô nói: “Đương nhiên là hù huynh thôi, cứ gọi là..
Phúc Thọ
Cái tên này là ta suy nghĩ trước cho đứa con thứ hai của Hoài Du
Chỉ là nhìn thấy huynh ấy và Ngụy Tĩnh Nhàn gặp nhau thì ít, xa cách thì nhiều, chắc hẳn vài năm tới cũng không có tin tức tốt gì đâu,3sau này ta lại nghĩ cái tên khác vậy.”
Còn đỡ hơn cái tên “Bạch Bạch” ngu ngốc kia nên Phong Chân không chê cái tên Phúc Thọ này, dù sao thì ý nghĩa của tên cũng không tệ lắm
“Có lẽ đây chính là Càng thô thì càng nha? Nghe tên Phúc Thọ là đã thấy tương lai.”
Tới tận bây giờ Phong Chân vẫn không hiểu được..
Đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác không có nghĩa là có tài văn chương, thật ra thì chủ công nhà anh ta cũng xem như mù chữ.
Lúc Phong Chân còn mơ mơ màng màng thì Kỳ Quan Nhượng đã biết rõ chân tướng
Anh ta nói: “Ngược lại Nhượng cảm thấy, cái tên Phúc Thọ và tên của con gái cưng nhà Hoài Du - Trường Sinh đều có ngụ ý như nhau.” Tất cả đều có nghĩa tốt9nhưng trên thực tế đều thổ không chịu được
Phong Chân nghi hoặc khó hiểu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Kỳ Quan Nhượng, bảo anh ta nói rõ hơn
Kỳ Quan Nhượng nói: “Nói một cách đơn giản, nếu như huynh không muốn con của mình có cái tên sâu sắc một lời khó nói hết ý nghĩa thì đừng tìm chủ công.” Tuy rằng được chủ công ban tên là một vinh dự nhưng ai lại muốn hại con mình kia chứ?
Giống như Kỳ Quan Nhượng, khi anh ta đặt tên cho con gái cưng của mình thì không tìm đến Khương Bồng Cơ mà tự tra không ít sách cổ
Quỷ mới biết chủ công có đặt mấy cái tên như “Song Hỷ”, “Thụy An” hoặc “Thuận Phong” hay không?
Cục cưng thiên kim bảo bối nhà mình, Kỳ Quan Nhượng làm sao có thể hại con bé.
Vẻ mặt của Phong Chân...
Đúng là một lời khó nói hết.
Ngày hôm sau, Thôi gia chủ - Thôi Dục tự mình đến, hắn không chỉ dẫn theo con trai