Chỉ vừa rời mắt khỏi, chủ công đã biến mất, một tâm hết sức.
Kỳ Quan Nhượng thẩm thở dài: “May là sĩ tộc Sùng Châu đang kìm kẹp lẫn nhau, tạm thời không thể khôi phục nguyên khí
Chủ công không ở đây cũng không cần lo lắng.” Nếu Sùng Châu thực sự không thể thiếu Khương Bồng Cơ, thì theo tính cách của cô, cô sẽ không bỏ lại cục diện rối rắm chạy lấy người.
Hiện giờ thì sao...
“Thôi vậy thôi vậy..
Tùy chủ công đi.” Ngoài thỏa hiệp ra, Kỳ Quan Nhượng không thể nghĩ ra lựa chọn thứ hai
Phong Chân cười giễu cợt: “Văn Chứng còn nói ta, huynh không phải cũng như vậy đó sao?” Dứt lời, Phong Chân lại than thầm một tiếng trong3lòng, nghĩ bụng..
Không phải họ bị chủ công trêu đùa, mà rõ ràng là đã quá nuông chiều chủ công, cố ý nhường cô
Hai người đều không biết, chủ công ngoài miệng thì nói phải trở về Hoàn Châu, trên đường về lại vòng vèo quẹo sang một hướng khác.
Đang lúc giữa hè, ánh mặt trời rực rỡ chói chang.
Dưới sự chỉ huy và quản lý của đám người Vệ Từ, mấy con đường lớn quan trọng ở Thượng Kinh đã hoàn tất thi công
Kiến trúc trong thành cũng quy hoạch xong xuôi
“Tử Hiếu ăn dưa hấu đi, dưa hấu này được ngâm trong nước giếng, rất mát
Huynh ăn một chút giải nhiệt, tránh khí nóng dâng lên sẽ ngất xỉu.” Trương Bình cố gắng hết sức1làm một bảo mẫu, chỉ thiểu điều cùng với vị mỹ nhân “mong manh” Vệ Từ này mà thôi
Vệ Từ nghe tiếng liền ngẩng đầu, nhận lấy đĩa dưa hấu Trương Bình đưa tới
Gọt vỏ xong, dưa được cắt đều thành từng miếng, xếp gọn gàng trên đĩa đựng thức ăn.
Màu đỏ tươi nhìn rất ngon miệng.
Vệ Từ cười nói: “Từ đâu có yếu ớt như vậy? Ngược lại là huynh, càng ngày càng không chú ý dáng vẻ của mình.”
Nhìn xem hiện giờ Trương Bình đang mặc cái gì đây?
Toàn thân quần áo vải gai xấu xí, tóc dài dùng khăn vải quấn lại, trên đầu còn đội một cái khăn mặt ướt dùng để che nắng
“Nếu không sao lại nói Tử Hiếu là tiên từ3trên trời hạ phàm chứ, bọn ta chỉ là thể xác phàm tục được nặn ra từ bùn đất thôi” Thiệu Quang thở hổn hển, quần áo thấm đẫm mồ hôi, da thịt lộ bên ngoài bị phơi thành màu nâu đậm, gã cười chế nhạo Vệ Từ: “Tử Hiếu, huynh nhìn Hi Hành rồi nhìn Quang đi, so xem ai đen hơn ai
Ngược lại da huynh vẫn trắng như tuyết vậy, huynh đệ nhìn thấy rất ghen tị!”
Sau này Thiệu Quang mới gia nhập Hoàn Châu nhưng gã cùng ăn cùng ở với hai người Vệ Từ, Trương Bình ở công trường của Thượng Kinh một năm, tình cảm tất nhiên rất gắn bó
Vệ Từ cười, làn da dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống phản3lại tia sáng nhàn nhạt, quả thật sạch sẽ xuất trần như tiên
“Điều này có gì đáng để ghen tị? Từ lại thấy rất bất lợi.” Vệ Từ cười nói: “Thời gian mỗi ngày Từ "phơi dưới ánh mặt trời cũng tính là dài nhưng thể nào thì da vẫn trắng bóc
Người không biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng rằng Từ trộm công lười biếng, đục nước béo cò!”
Vệ Từ đang nói cười với hai người Thiệu Quang thì binh lính truyền tin vội vàng chạy tới
Vệ Từ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?” Binh lính truyền tin nói: “Bẩm báo ba vị tiên sinh, chủ công đang ở bên ngoài doanh trại.” 2
Cái gì!!
Ba người vô cùng kinh ngạc trợn to mắt, Vệ Từ vốn chưa9hề chảy mồ hôi, vậy mà lúc này trán lại không khống chế được toát ra mồ hôi nóng tinh mịn.
“Mau đi nghênh đón chủ công!”
Khương Bồng Cơ tới quá đột ngột, ba người căn bản không hay biết gì hết
Sau một hồi nhốn nháo hoảng loạn, cuối cùng đám người Vệ Từ cũng nhìn thấy Khương Bồng Cơ
Đồng loạt chắp tay thi lễ: “Tham kiến chủ công.”
“Không cần đa lễ, ta đang định từ Sùng Châu về Hoàn Châu, tiện đường ghé thăm các huynh.” Khương Bồng Cơ xoay mình xuống ngựa, tháo mũ che nắng đội trên đầu xuống, đứng trước mặt ba người thở dài một tiếng: “Tử Hiểu đen đi, Hi Hành và Sùng Minh cũng gầy đi không ít.” Trương Bình và Thiệu Quang: “...”
“Không vất vả, san sẻ công việc vì chủ công ấy là bổn phận.”
Ba người lại chắp tay thi lễ, chỉ là trong lòng không nhịn được phun vài câu chửi thề
Nói Vệ Từ đen đi sao, chủ công chắc chắn đôi mắt trân châu của mình không có bệnh chứ?
Khương Bồng Cơ về Hoàn Châu là có chuyện quan trọng, thời gian cố vòng qua Thượng Kinh và ở lại cũng không dài
Gió đêm mát mẻ, Khương Bồng Cơ đến trước cửa phòng Vệ Từ gõ nhẹ.
“Chủ công?” Vệ Từ đang mặc một bộ áo ngủ, trên vai khoác