Bởi vì mới bắt đầu nên các hạng mục huấn luyện đều rất cơ bản. Sáng thì chạy cự ly dài 10.000 mét ba lần, chiều thì luyện tập các động tác cơ bản của thương* như đâm, thọc...
*Thương: là một loại vũ khí lạnh, một loại giáo của Trung Quốc, thương cùng với các biến thể của nó được phổ biến rộng rãi trên chiến trường của Trung Hoa thời cổ cũng như một số nước trong khu vực như Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên... đặc biệt thích hợp cho kỵ binh và bộ binh do tính chất linh hoạt uyển chuyển và dễ sử dụng cộng với uy lực lớn, hiểm tiện cho cả việc tấn công và phòng thủ, tạo thẩm mỹ trong biểu diễn.
Khương Bồng Cơ biết loại vũ khí lạnh như thương này là nhờ lần đi thăm viện bảo tàng viễn cổ ở kiếp trước. Chưa kể tới, trong môn lịch sử vũ khí ở trường quân đội cũng có giảng giải một cách sơ lược về quá trình phát triển của các loại vũ khí trong năm thời kỳ lớn như viễn cổ, cận cổ đại, cổ đại, cận hiện đại và hiện đại.
Từ Kha cầm một cây thương do phường mộc làm gấp lên ước lượng một chút, rồi vung thương đâm về phía trước, thế mà cũng có vài phần khí thế.
“Đúng là không nhìn ra, bình thường trông ngươi yếu nhớt như con gà còi, thế mà vung thương cũng ra hình ra dáng phết.”
Từ Kha: “...”
Gà... còi? Ha ha ha, hóa ra lang quân nghĩ về mình như thế sao?
Từ Kha ỉu xìu thu cây thương về: “Để lang quân chê cười rồi.”
Khương Bồng Cơ không nói gì giơ tay chỉ vào một cây thương. Cây thương đó như thể được truyền vào một luồng sức cực lớn, bất thình lình bật lên nhảy vào tay cô, cứ như nó đang tự hành động, cô cười nói: “Có muốn giãn gân giãn cốt một chút không?”
Từ Kha ngẩn ra, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cây thương đã lao thẳng đến từ phía chính diện. Cậu ta theo bản năng giơ thương lên đỡ, nhưng lại phát hiện ra Khương Bồng Cơ cũng chẳng dùng sức mấy, có vẻ như cô chỉ đang đùa nghịch đánh chơi, chứ không phải là đánh thật. Nghĩ như thế, trong lòng Từ Kha cũng có thêm chút phấn khích.
“Nếu đã như thế, mời lang quân!”
Sau khi giao chiến kịch liệt một hồi, Từ Kha thì mắt hoa, chân run, tay tê nhừ, lòng bàn tay còn bị cán thương thô ráp mài cho tước da chảy máu... còn Khương Bồng Cơ thì vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra, ngay đến cả nhịp thở cũng không bị rối loạn.
“Ngươi vẫn cần phải luyện tập thêm nữa, cánh tay mềm như sợi bún ấy, cái này không được.” Khương Bồng Cơ cắm cây thương xuống nền đất dễ như thể cầm dao cắt đậu phụ, non nửa cây thương đã cắm sâu xuống đất.
“Là Kha bất tài, lang quân anh dũng.” Từ Kha chắp tay cười khổ, sở trường của cậu ta là những việc cần dùng tới đầu óc, những hoạt động múa kiếm vung thương kiểu này khiến cậu ta suýt chút nữa thì... sái eo.
“Còn trẻ thì phải chăm tập luyện, càng yếu ớt thì càng lắm tật xấu. Ta không phải lúc nào là cũng rảnh rỗi, nếu ngươi đi theo ta thì tập luyện cho đàng hoàng. Nếu không, e là ngươi sẽ rất mệt đấy.”
Khương Bồng Cơ khuyên nhủ tiếp: “Văn - nhấc bút là có thể ổn định được thiên hạ; Võ - lên ngựa là có thể bình định được càn khôn. Nghĩ thôi đã cảm thấy máu nóng trong người sôi sùng sục. Nếu Hiếu Dư bằng lòng thì có thể tập luyện cùng với bọn họ.”
Cô nhìn ra, Từ kha quả thật có chút bản lĩnh, nếu để nó mai một thì chẳng phải rất đáng tiếc?
“Trước đây khi trẻ người non dạ, Kha đã từng làm du hiệp* một khoảng thời gian. Sau này thì gặp được ân sư, được ân sư chỉ dạy thế mới bắt đầu say mê sách vở của thánh nhân.”
*Du hiệp: Chỉ những người thích đi đây mai đó hành hiệp trượng nghĩa.
Trong lòng mỗi thanh niên đều luôn có ước mơ làm anh hùng giúp dân trừ bạo, cướp của nhà giàu chia cho kẻ nghèo. Từ Kha cũng không phải là ngoại lệ, cũng có một khoảng thời gian nông nổi bồng bột, nhưng rồi sau cùng vẫn phải ngoan ngoãn buông đao gác kiếm, cầm bút mực lên đọc sách thánh hiền, làm một đứa con trai ngoan ngoãn để mẹ mình yên lòng.
Chỉ tiếc là thiên ý trêu ngươi, mẹ cậu ta chưa được hưởng sự hiếu thuận của cậu ta mấy năm thì đã chết oan.
Khương Bồng Cơ chế nhạo nói: “Trước kia trẻ người non dạ? Nói như thể bây giờ ngươi