Khói trắng mỏng mờ ảo bao phủ trên không, nhà lầu tường trắng ngói đen thấp thoáng bóng người chập chờn, thủy tạ đình đài đan xen vào nhau.
Đây là trấn nhỏ mà những văn nhân mặc khách thường hay lui tới, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếp sống xã hội rất tốt
Người dân trong trận hầu hết đều trải qua loạn thế vô cùng bị thảm, bây giờ họ rất quý trọng cuộc sống bình thường này, thời khắc nào cũng mỉm cười đối mặt.
Hôm đó, nơi trấn nhỏ xuất hiện một nhà ba người.
Người đàn ông mặc dù đã có tuổi nhưng từ dung mạo vẫn có thể nhìn ra phong thái lúc trẻ, ôn văn nho nhã, quân tử đoan chính
Người phụ nữ so với3người đàn ông kia thì tuổi tác không cách biệt bao nhiêu, đứng ở nơi đó khí thể trải rộng hai mét tám, khí khái anh hùng, phóng khoáng phong lưu
Còn thiếu niên tuấn nhã kia lại kế thừa ưu điểm của cha mẹ, ngũ quan tinh xảo giống như được thần linh ban cho
Một nhà với dung mạo đẹp như thần tiên
Cư dân trong trận đều là người bình thường, vô tình nhìn thấy những người có dung mạo đoan chính đã vô cùng chấn kinh, chứ đừng nói là nhân vật thần tiên thật sự.
Gia đình này ở lại trấn nhỏ.
Người đàn ông mở một hiệu sách, buôn bán bút mực giấy nghiện, cầm kỳ thư họa hoặc vài món đồ chơi nhỏ
Người phụ nữ ngày thường1không có việc gì thì hoặc là cưỡi ngựa dạo phố, hoặc là ở trong hiệu sách nhìn chăm chú người đàn ông, cho đến khi đối phương quay mặt qua nhìn mới thôi
Mặc dù hai vợ chồng này có hơi kỳ lạ một chút nhưng không cản trở cư dân trấn nhỏ để mắt tới con trai của họ
Lư viên ngoại ở thành Đông chỉ có một người con gái, dáng vẻ vạm vỡ anh dũng, dung mạo thô kệch, tính tình chua ngoa đanh đá, thường hay cải nam trang đi loanh quanh
Lư viên ngoại vi việc hôn sự của con gái mà lo lắng tới nỗi tóc trên đầu gần như rụng sạch, thể mà con gái trước sau đều không thèm để ý, luôn làm6theo ý mình.
Nhìn thấy tuổi tác con gái cũng sắp hơn hai mươi, Lư viên ngoại cắn răng quyết định kén người ở rể
Nắm con rể ở trong tay, còn sợ hắn sẽ sinh thói ong bướm mà bỏ rơi con gái nhà mình sao? Thế nhưng, bình thường danh tiếng Lư viên ngoại đã không tốt, con gái thì giống như Quỷ Kiến Sầu”
*Quỷ kiến sầu: Quỷ nhìn thấy cũng phải phát sầu
Cho dù là tên ăn mày cũng không muốn đến nhà ông ta ở rể
Đang lúc Lư viên ngoại để mắt tới trấn nhỏ kia, một nhà ba người nọ liền lọt vào tầm ngắm của ông ta
“Cha, con gái phải gả cho người đó!” Khuê nữ của Lư viên ngoại đúng là có mắt nhìn,4vừa nhìn đã chấm trúng thiếu niên tuấn mỹ mới mười tám tuổi kia.
“Được! Hôm nay cho tới cửa cầu thân cho con!”
Lư viên ngoại liền vỗ ngực đáp ứng
Mười lăm tháng tám là ngày đoàn viên, hầu hết dân chúng đều đóng cửa sớm, duy nhất hiệu sách đầu đường của nhà nọ vẫn còn mở.
“Phúc Thọ hôm nay lại lăn đi đâu nữa rồi?” Khi Lư viên ngoại cùng bà mai tới cửa cầu thân, từ xa đã thấy người phụ nữ kia tùy tiện ngồi trên quầy, quay đầu hỏi người đàn ông bên trong
Người đàn ông mỉm cười trả lời: “Còn không phải vì trốn nàng sao?”
Người này trên thực tế đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài chỉ giống như3chưa tới bốn mươi.
“Trốn ta làm gì?” Người phụ nữ phóng khoáng nhấc một chân gác lên trên quầy, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt người ngoài, cô nói: “Trước đây bận rộn không có thời gian để ý đến nó, trong lòng nó đau xót khó chịu
Bây giờ ngày ngày đều nhìn chằm chằm nó, ngược lại trốn còn nhanh hơn thỏ.”.
“Có lẽ là khoảng cách tạo ra cái đẹp.” Khóe miệng người đàn ông ẩn chứa nụ cười
“Nó không thích luyện võ, nàng cả ngày đánh nó, nó có thể không trốn sao?”
Người phụ nữ nhướn mày: “Phúc Thọ đã mười tám rồi, hai tay không kéo nổi cây cung một thạch, nói ra thật mất mặt! Tỷ tỷ của nó chỉ cần dùng một ngón tay có thể đánh mười người như nó rồi, huynh tin không? Đúng là phản rồi, nó lại còn dám trốn ta, nên vứt nó đến chỗ tỷ tỷ của nó để rèn luyện cho tốt mới được.” Người đàn ông lại nói: “Vậy có gì khác sao? Vừa thoát khỏi hang cọp lại vào động sói?”
“Huynh quá nuông chiều nó, không nghe lời đánh một trận là được, đánh một trận không nghe thì đánh tiếp, không có gì mà nắm đấm không giải quyết được.” Người đàn ông trả lời yếu ớt: “Nếu nàng nỡ đánh thì còn ở đây làm phiền ta sao?”
“Bây giờ huynh chế ta phiền ư?”
Người phụ nữ nhanh chóng chuyển đề tài, lột tả hoàn mỹ cái gọi là nói gió thành mưa
“Khụ khụ, Lan Đình, chớ để cho người khác cười chê.”
“Huynh gọi ta là gì?” “Rồi..
Bồng Bồng, đừng làm loạn.” “Không, ta muốn làm loạn đấy!”
Người đàn ông: