Tất cả đều là giả!
Bọn họ bị lừa rồi! Vào giờ phút này, phụ tá mới hối hận vì những gì đã làm lúc trước
Liễu Hi có thể từ một người không có công danh đi đến bước này, sao có thể là hạng tầm thường chỉ biết dựa vào cha? Nếu nhận được bản đồ kho thóc dễ dàng như vậy, Liễu Hi có thể được như bây giờ sao?
Từ đầu tới cuối đều là âm mưu của Liễu Hi, chính là để dụ Nhị vương tử của bọn họ đến đây! Trong chớp mắt, tâm tư của phụ tá không ngừng thay đổi, thậm chí còn muốn nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn
Nếu còn tiếp tục theo đồng đội chỉ biết đào hố như Nhị vương tử, sợ rằng chết lúc nào cũng3không biết
Những phụ tá cũng hiểu rõ mình chỉ là một văn sĩ, nếu không có binh sĩ bảo vệ, có lẽ hắn ta vừa ra ngoài đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi
Bên này, phụ tá đang giày vò trong lòng, tình cảnh của Nhị vương tử cũng không mấy khá hơn
Gã đã bao giờ trải qua trận chiến lớn như vậy đâu? Trước đây, gã chinh phạt những bộ lạc nhỏ, nhìn như có vẻ chỉ huy đâu ra đấy, thật ra có gã hay không cũng vậy thôi
Chỉ là bộ lạc nhỏ, làm sao có thể chống lại gót sắt của hoàng đình Bắc Cương? Thắng lợi khi chinh phạt bộ lạc nhỏ khiến tinh thần Nhị vương tử tăng cao, căn bản không cân nhắc tới chuyện bản lĩnh thật1sự của mình cũng chẳng ra gì.
Gã cho rằng người ngoài khen mình vài câu anh dũng thiện chiến thì bản thân thật sự anh dũng thiện chiến.
Nhưng gã không biết, nếu không phải là Nhị vương tử của đại vương Bắc Cương, gã thậm chí chẳng là gì cả, nhiều lắm chỉ là một kẻ cuồng vọng tự cao tự đại giỏi hãm hại người khác mà thôi.
“Không được hoảng loạn..
Không được hoảng loạn..
Ai còn dám hoảng loạn, ta sẽ giết kẻ đó!”
“Lập trận nghênh đón kẻ địch..
Lập trận nghênh đón kẻ địch có nghe không.” “ĐM, kẻ nào dám chạy trốn?”
Gã có ngốc cũng biết tình hình bây giờ tệ tới mức nào.
Lửa đang lan tràn, ngựa chiến thì sợ hãi, không ngừng chạy loạn
Nhị vương tử phải mất một lúc mới có thể6làm cho nó bình tĩnh lại
Binh lính xung quanh hoảng loạn như ruồi không đầu
Gã nổi giận liền rút đao chém đầu người bên cạnh, dùng thủ đoạn đẫm máu mới có thể lấy được chút bình tĩnh.
Phải nói rằng chiều này thật sự có hiệu quả, cuối cùng các tướng sĩ Bắc Cương mới lập ra được chút bóng dáng của trận hình.
Phụ tá vội vàng nói: “Nhị điện hạ, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là an toàn của người..
Lời hắn ta nói đã nhắc nhở Nhị vương tử
Không gì quan trọng bằng tính mạng của gã!
Bên ngoài, mũi tên lửa bắn vào hết đợt này tới đợt khác, dường như bốn phương tám hướng đều là quân của Liễu Hi, trong giây lát căn bản không tìm được hướng nào có thể4phá vòng vây
Nếu kỵ binh muốn xông ra khỏi biển lửa, quân của Liễu Hi sẽ xông lên ngăn cản, trực tiếp dùng sức mạnh đánh cho bọn họ phải quay trở lại
Nhị vương tử vội vàng nắm lấy cổ tay của phụ tá
“Làm thế nào để đột phá được vòng vây?” Phụ tá nói: “Tất nhiên là tập hợp binh lực đột phá vòng vây từ chỗ yếu nhất rồi.” Vấn đề ngốc thế mà cũng hỏi, tên đồng đội này sập bẫy quá sâu rồi
Nhị vương tử hít sâu vài lần mới tập trung quân thân vệ, chuẩn bị đột phá vòng vây
Cho dù gã dẫn theo mười hai nghìn binh lính nhưng phần lớn đều là kỵ binh.
Nếu ở nơi có địa hình trống trải, bọn họ muốn đột phá vòng vây thì3căn bản không thành vấn đề
Người có hai chân sao chạy bằng ngựa bốn chân chứ? Nhưng bọn họ còn kéo theo rất nhiều xe lương thực, bên trên chứa đầy những túi lương thực rất nặng, càng thu hẹp phạm vi hoạt động của kỵ binh
Ngoài ra, Khương Bồng Cơ còn thâm hiểm bắn mũi tên lửa đốt lương thực trên xe, bọn họ căn bản không chú ý hết được
“Liễu Hi..
Đồ để tiện.” Nhị vương tử nghiến răng căm hận, không biết sai lầm của mình ở đâu nhưng vẫn biết bản đồ mình nhận được chắc chắn có vấn đề:
Nếu không phải có âm mưu từ trước, Liễu Hi sao có thể tính toán chính xác được như vậy?
Chắc chắn không chỉ có kho thóc Triều ô, kho thóc Lê Giang và kho thóc Tang Mạch hẳn cũng có binh mai phục đánh lén.
Vừa nghĩ tới tư binh do mình tốn số tiền lớn mới bồi dưỡng được thoáng cái đã bỏ mạng ở đây, Nhị vương tử đau lòng đến đỏ mắt.
“Nhị điện hạ, bây giờ không phải là lúc tức giận, giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt, an toàn của