Tứ vương tử cảm thấy mỗi giây trôi qua tựa một năm, mắt thấy tâm nguyện nhiều năm sắp đạt được, chỉ nửa khắc thôi hắn ta cũng không chờ được nữa.
“Kiểm tra các vị trí một lần nữa, nhất định phải đảm bảo không có chút sơ hở nào.” Hắn ta đi qua đi lại, tựa như nhớ tới thứ gì đó, gọi tên thuộc hạ vừa quay lưng lại: “Tôn tiên sinh đâu?” Thời khắc quan trọng như vậy, hắn ta hy vọng có người cùng mình chứng kiến, nếu như có Tôn Văn ở đây hắn ta sẽ yên tâm hơn một chút
Vị mưu sĩ đùa giỡn cục diện chính trị Bắc Cương trong lòng bàn tay này, ở trong lòng Tứ vương tử không biết bỏ xa trí giả Bắc Cương tới mấy con phố rồi
Tâm phúc đáp: “Tôn tiên sinh nói3tuổi tác đã cao không thể nhìn thấy máu, đã trở về rồi.” Tứ vương tử nghe xong, khóe miệng co rút lại, thật hết cách với Tôn Văn
Hắn ta quên mất, Tôn Văn là một văn nhân yếu đuối tay không thể nâng, vai không thể nhấc
Đợi một lúc nữa cuộc chiến bùng nổ, một văn nhân như ông ta ở lại đây cũng không ai dám đảm bảo sự an toàn cho ông ta, không tới cũng tốt.
“Vậy tùy ông ấy đi.”
Dù sao thì đại cục đã định, Tôn Văn có ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Tính tình của Tứ vương tử đa nghi, không nhịn được đi tới vương trường nhìn một cái, tận mắt nhìn thấy đại vương Bắc Cương còn ở trên giường mới yên tâm.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng cũng đến1thời gian ước định, tim Tứ vương tử đập thình thịch, càng hồi hộp hơn.
Thế nhưng...
Tại sao không có người nào? Mấy tên tâm phúc liên tục hồi báo, mỗi trạm đều có người của mình những căn bản không nhìn thấy người của lão cứu, sao lại thế này? “..
Lão cứu này, chẳng lẽ chơi đùa với phu nhân nhà mình vui quá nên để lỡ thời cơ?” Tứ vương tử lẩm bẩm nhưng không dám buông lỏng
Hắn ta ra lệnh cho người của mình canh kĩ các trạm gác, không được lơ là
Thời gian ước định đã trôi qua, mọi người vốn dĩ đang căng thẳng cao độ cũng dần dần cảm thấy tinh thần kém đi.
Bàn tay của Tứ vương tử nắm chặt lại rồi lại thả lỏng ra, thả ra rồi lại nắm lại, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy
Hắn6ta vẫn chưa bước được hai bước thì bên tai mơ hồ nghe được tiếng hò hét, hắn ta vui sướng mở to hai mắt.
Chỉ là nụ cười của hắn ta còn chưa kịp thu lại thì hơn mười thuộc hạ liền tiến vào, cả người toàn là máu, người dẫn đầu chính là tâm phúc của hắn ta.
“Tứ điện hạ..
Chúng ta trúng kế rồi..
Đi mau!” Lời nói của tâm phúc kia khiến tim Tứ vương tử thắt lại một nhịp, một dự cảm chẳng lành bao trùm.
“Đợi chút..
Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tứ vương tử đỡ tâm phúc theo bản năng, áo giáp mây đặc biệt trên người đối phương bị lưỡi dao sắc bén chém thành một vết thương dài, da thịt lộ ra, máu tươi chảy lênh láng, hắn ta nói một cách kích động: “Chúng ta trúng kế rồi là4sao...?”
Tâm phúc đưa tay lấy mảnh vải quần ngang phần eo, ngăn lại miệng vết thương, hộ vệ xông vào từ bên ngoài che chở Tứ vương tử một cách chặt chẽ
Thủ hạ đang định giải thích thì tiếng kêu la chém giết bên ngoài ngày càng gần, Tứ vương tử nhìn thấy tư binh mà bản thân dày công nuôi dưỡng liên tiếp tại lui
Vừa rút lui vừa bỏ lại vô số thi thể.
Khí thế của kẻ địch bên ngoài vô cùng mạnh mẽ, Tứ vương tử chỉ có thể dẫn theo người vừa đánh vừa lui, dồn đến gần vương trướng
Tâm phúc của Tứ vương tử là một người đàn ông Bắc Cương kiên cường bất khuất, mặt gã đã nhuốm máu tươi, hốc mắt ửng đỏ như sắp khóc tới nơi.
“Điện hạ, căn bản không hề có ép vua thoái vị..
Chúng ta bị3kẻ khác tính kế rồi...” Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được điểm không đúng, nói gì Tứ vương tử căn bản không phải kẻ ngốc
“Không ép vua thoái vị..
Nếu như không có chuyện ép vua thoái vị...” Nếu lão cửu không ép vua thoái vị, vậy thì hành động hắn ta dùng quyền hành điều động thủ vệ ở doanh trướng đi, thay bằng người của mình, chẳng phải là...
Một trận huyết chiến, hơn nghìn quân tinh nhuệ của Tứ vương tử tổn thất mất tám phần, còn lại cũng chỉ là binh tàn tướng bại.
Lúc bị dồn sắp phải bước vào vương trường thì đột nhiên có mấy trăm đao phủ từ vương trướng xông ra, đúng lúc phối hợp với truy binh ngăn bọn họ lại.
Tứ vương tử nhanh chóng suy nghĩ, âm thầm đoán được cái gì đó, hận đến mức nghiến