Nếu như mình qua đời, Tôn Lan sẽ thực sự một thân một mình ở trên đời, không có người thân bên cạnh để nhờ vả, chỉ có thể dựa vào bạn bè.
Tôn Lan ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ cháu biết rồi
Ông nội, cháu sẽ chung sống hòa hợp với bọn Tĩnh Tuệ.” “Ừ, ngoan.” Tôn Văn dùng bàn tay tràn đầy vết chai vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cháu trai, tràn đầy vui vẻ và yên tâm
“Nào, ông kiểm tra Lan Lan một chút, xem cháu có học hành chăm chỉ hay không.” “Dạ được, ông cứ kiểm tra đi.”
Kiến thức vỡ lòng của Tôn Lan đều do một tay Tôn Văn phụ trách, cho dù là thời điểm gian nan khó khăn nhất thì ông cũng không hề lơi lỏng3chuyện dạy bảo Tôn Lan
Ông biết Tôn Lan còn nhỏ cho nên đề bài kiểm tra cũng không khó, nhưng biểu hiện của cháu trai khiến ông vô cùng kinh ngạc
“Cục cưng quý giá Lan Lan của ông nội, trò giỏi hơn thầy, còn thông minh hơn cả cha của cháu hồi đó nữa.” Tôn Văn vui mừng đến mức ánh mắt sáng bừng lên, tựa như nở hoa trên mặt, không hề keo kiệt mà khen cháu trai lên tận mây xanh.
Chính bản thân ông cũng là điển hình của người có tài nhưng thành danh muộn
Thời còn trẻ ông học hành vô cùng vất vả, con trai ông cũng là người không lanh lợi, trên phương diện học tập dường như không có năng khiếu..
Tới đời của Tôn Lan, Tôn Văn cũng buồn phiền,1trí lực của đứa nhỏ này không phải cũng bình thường không có gì nổi bật chứ?
Sau khi học vỡ lòng, hiện thực khiển Tôn Văn phải chịu đả kích lớn
Không nhanh nhạy là gen di truyền!
Học cái gì cũng phải vất vả!
Ông không chê cháu trai của mình ngốc nghếch, chỉ là lo lắng Tôn Lan quá bình thường, sau này dễ bị người khác bắt nạt
Nếu không phải vì lý do này thì Tôn Văn cũng không liều lĩnh đặt cược tính mạng, góp nhặt chiến công như vậy
Chỉ mong Khương Bồng Cơ nể tình những cống hiến to lớn của ông, sau này đối xử tốt với Tôn Lan
Chỉ là..
Cháu trai lại mang tới cho ông một bất ngờ lớn vui vẻ như vậy
Sự bất ngờ này còn khiến ông có cảm giác6thành tựu hơn cả khi tính kế đám người Bắc Cương ngu ngốc kia.
Tôn Lan cúi thấp đầu, thằng bé được khen nên cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô tình lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu
“Cháu còn có nhiều điều chưa hiểu rõ, vẫn cần chịu khó học tập hơn nữa.”
Tôn Lan chưa từng kiêu căng, ngược lại còn nghiêm túc soi xét lại bản thân.
Cũng khó tránh, Phong Nghi là học sinh xuất sắc trong trường học, lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mặt cậu, với tí kiến thức của mình, Tôn Lan ở thư viện Kim Lân cũng không dám kiêu căng
“Ừ, đúng rồi, thắng không kiêu thua không nản, không hổ là Lan Lan ngoan của ông.” Tôn Văn vỗ vỗ búi tóc của cháu nói: “Nếu Lan Lan4có vấn đề gì không hiểu, nhất định phải hỏi nhiều nghĩ nhiều, đừng sợ người khác chế cười, hiểu rõ mới là chuyện quan trọng nhất.” Tính cách của Tôn Lan giống cha, hay ngại ngùng trầm tính lại chất phác.
Trong lòng Tôn Văn lo lắng cháu mình sẽ giấu thắc mắc trong lòng, kiểu học như vậy sẽ không tốt
Tôn Văn gật đầu một cách trịnh trọng, lại nói: “Ông ơi, đúng lúc cháu cũng có vài vấn đề muốn hỏi.” Cậu đến Sùng Châu cũng lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng Kỳ Quan Nhượng chỉ bài cho con gái hoặc Phong Chân chỉ bài cho con trai, cậu đều cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ
Chỉ là bây giờ không cần phải ngưỡng mộ nữa rồi, Tĩnh Tuệ và Phong Nghi có3hai người cha kiến thức uyên bác, cậu cũng có ông nội kiến thức uyên bác hơn nữa
Tôn Văn cười nói: “Được, nói ông nghe xem.” Tôn Lan xoay người chạy vào trong phòng, mang đến vài cuốn sách, vừa nhìn thấy lông mày Tôn Văn đã nhảy dựng lên
Bởi vì, sách vở của Tôn Lan dùng toàn bộ đều được làm từ giấy Tuyên quý giá, đó là loại giấy “quý như vàng” đó! Đây nào có phải là đọc sách, rõ ràng là đang đốt tiền mà! Mở sách vở ra, trên trang giấy sạch sẽ chỉnh tế là những nét chữ non nớt của cháu ông viết ra, Tôn Văn cảm giác ngón tay đều đang run rẩy.
Thứ ông cầm không phải là một cuốn sách mà rõ ràng là đang cầm một đống vàng.
Lúc này đây, ông cũng không nhịn được mà ngưỡng mộ ghen tỵ:
Nếu lúc trẻ ông có điều kiện học tập tốt như cháu trai bây giờ thì có lẽ không cần phải phí thời gian tới bốn mươi mấy tuổi mới có