[Tiana]: Bác Streamer, bác hư hỏng quá đấy..
Đi bắt nạt Bắc Cương thôi không được sao, cứ phải bắt nạt ba đứa nhỏ này
[Mặc Tinh U]: Cũng không tính là bắt nạt mà
Bác Streamer dùng tay trái, hai chân cũng chưa từng xê dịch.
[Akko Catherine]: Ha ha, đừng nói là chỉ dùng tay trái cầm kiếm, cho dù chỉ dùng một ngón tay thôi cũng xem là bắt nạt các bạn nhỏ rồi
[Akkomiya]: Các thím đừng đau lòng, tui cảm thấy cảnh tượng ba bạn nhỏ người này bị đánh lui, người kia lại tiếp tục nhào đến thật sự rất đáng yêu
Khương Bồng Cơ không để ý đến nội dung bình luận, cô cười híp mắt với ba đứa trẻ đang đứng cúi người thở dốc.
“Còn không chịu nhận3thua?”
“Không nhận.”
Vốn cô định hỏi Vệ Từ đang ở đâu, vừa mới từ phòng chính vụ đi ra liền thấy ba đứa trẻ đang dùng kiếm gỗ luyện kiếm thuật
Ba đứa trẻ này cũng không phải ai xa lạ, chính là con gái của Kỳ Quan Nhượng, con trai của Phong Chân và cháu trai của Tôn Văn
Bọn nhóc mặc dù còn nhỏ nhưng kiếm thuật rất được, Khương Bồng Cơ nhàn rỗi liền đích thân chỉ dạy
Üm..
Vừa đơn phương chém giết vừa bổ sung thêm công kích tinh thần
Con gái bảo bối của Kỳ Quan Nhượng thở phì phò, cô bé dùng thanh kiếm gỗ trong tay chống xuống đất, hơi cúi người, hai má hồng rực.
Cháu của Tôn Văn mệt đến mức nước mắt cũng trào ra, nghe1lời “khiêu khích” của Khương Bồng Cơ, cậu bé cắn chặt môi lắc đầu.
Biểu hiện của Phong Nghi là tốt nhất, bên ngoài trông cậu có vẻ yếu đuối nhưng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc vẫn duy trì dáng vẻ như cũ, thà thở gấp cũng không há miệng thở.
“Tuổi còn nhỏ mà đứa nào cũng ngang bướng
Hét lên một câu mệt rồi khó lắm hả, cứ nhịn làm cái gì?”
Khương Bồng Cơ cảm thán một tiếng, cô vắt kiếm gỗ trong tay sang một bên rồi vẫy tay với ba đứa trẻ
“Qua đây, ta đưa mấy đứa đến phòng bếp tìm đồ ăn ngon.” Khương Bồng Cơ là chủ công của trưởng bởi bọn nhỏ nên không đứa nào dám không nghe lời, cả ba6đứa đều ngoan ngoãn đi theo
Đợi đến khi mấy vị phụ huynh tới tìm đám trẻ thì vừa hay trông thấy cảnh tượng chủ công nhà mình đang vui vẻ chỉ huy ba đứa nhỏ đầu tắt mặt tối nướng đồ ăn
Phong Nghi nghiêm túc, nướng rất ra dáng
Tôn Lan thì tay chân luống cuống, trên mặt nhem nhuốc đầy vết tương dầu
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ lại nhàn nhã hơn, cô bé chủ yếu phụ trách chuyển gỗ nhóm lửa, khuôn mặt trắng nõn nhem nhuốc
Ổ..
Mấy người đến rồi hả, có muốn thử tài nấu ăn của bọn nhỏ không?”
Khương Bồng Cơ lắc lắc mấy xiên nướng gần như là đen sì trong tay, đây là sản phẩm của Tôn Lan, mùi vị một lời khó nói hết
Tôn Văn nhìn4chủ công nhà mình không hề có chút hình tượng nào ngồi bệt trên đất, khóe miệng không khống chế được giật giật.
Sự uy nghiêm của chủ công đã mất sạch sành sanh
Nhìn thấy phụ huynh của mình đến rồi, ba đứa trẻ hành lễ cũng không được mà không hành lễ cũng không xong, chỉ có thể lo lắng nắm lấy xiên đồ nướng
Tôn Văn định gọi cháu mình lại, tránh cháu mình còn nhỏ không biết gì lại mạo phạm đến Khương Bồng Cơ
Nhưng ông vừa mới đến, Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân còn chưa nói gì, ông cũng không tiện nói trước
Phản ứng của Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng vô cùng đặc sắc, rất phù hợp với tính cách của hai người
Phong chân cười hì3hì tham gia vào hàng ngũ “bóc lột trẻ em”
Anh ta quang minh chính đại lấy đi sản phẩm con mình nướng, tiện thể còn đánh giá hai câu
“Nướng cháy quá, nước tương quết không đều, mùi vị hơi nồng, lần sau chú ý hơn.” Kỳ Quan Nhượng nghiêm mặt, ánh mắt của anh ta rơi trên người con gái, yên lặng truyền đạt điều gì đó.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ vứt đám củi lửa xuống rút khăn ra lau tay, cô bé ngẩng đầu kéo ống tay áo của Kỳ Quan Nhượng
“Cha...” “Nhóm lửa không phải nhóm như vậy, phải có kỹ thuật.” Hai cha con Kỳ Quan Nhượng không nói nhiều, luôn mang đến cho người ta một loại ảo giác...
Bọn họ giao tiếp bằng sóng não.
Tôn Văn: “...”
Ông cảm thấy mình nên làm gì đó để không bị lạc loài.
Đồ nướng cũng không thể coi là bữa trưa, Khương