“Tên nhóc này không xứng ngồi cùng bàn mưu.” Ngột Lực Bạt rời khỏi doanh trại chủ soái, giận đến mức hai mắt tối sầm lại, suýt thì hộc máu.
Tại sao một người đầy dã tâm như đại vương Bắc Cương lại sinh ra mấy thằng con trai đều sợ chết như vậy chứ? Cáp Luân Sát cũng nối gót đi ra
Ông ta cười lạnh nói: “Xin chúc mừng trước, Ngột Lực Bạt tướng quân, chắc đại vương sẽ chấp nhận đề nghị của ông thôi...” Ngột Lực Bạt âm thầm siết chặt nắm đấm, kìm nén không cho Cáp Luân Sát một đấm vào mặt, lão già này nói chuyện vô cùng quái gở.
“Giặc Liễu không phải là một người tầm thường, bên cạnh có rất nhiều kẻ mưu trí làm cố vấn, bỏ lỡ thời cơ chiến đấu tốt như3vậy..
Một canh giờ sau, Cửu vương tử đồng ý chuyển từ phòng thủ sang tiến công, sợ rằng phía bên giặc Liều cũng đã chuẩn bị xong phương án đối phó.” Chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, nếu bỏ qua cơ hội này nói không chừng sẽ thua ngay lập tức.
Khương Đồng Cơ dẫn đội quân tiên phong đến bờ đông Tư Thủy, binh lực mới có hơn ba mươi nghìn, hoàn toàn có thể nuốt gọn
Ba mươi nghìn binh lính của đội quân tiên phong trải qua bôn ba đường dài, thể lực bị tiêu hao khá nhiều, đây chính là thời điểm sức chiến đấu của họ yếu nhất.
Nếu sớm nghe theo lời đề nghị của gã ta, nói không chừng có thể nhân lúc sáng sớm sương mù che phủ qua mà sống đánh lén
Hiện giờ? Đợi1thêm một tiếng nữa?
Cho dù Cửu vương tử có đồng ý phái binh lực qua sông thì cũng phải mất đến một tiếng đồng hồ, hiệu suất làm việc thấp có khi còn mất đến hai tiếng.
Đến lúc đó, sương mù trên mặt sông đã tan, qua sông đánh lén ư? Đây gọi là dâng bia đỡ đạn bằng người cho bọn họ! Ha ha, người ta có thể ngồi xuống nấu cơm dã ngoại, ăn sáng, ngủ trưa, thuận tiện còn sắp xếp hàng ngũ quân sự chuẩn bị nghênh địch, đánh lén cái quần thì có! Ngột Lực Bạt cố gắng kìm nén sự kích động đến mức muốn hộc máu
Mẹ kiếp, lũ đồng đội ngu như heo này đúng là không thể cứu vãn nổi! Cho dù đầu óc gã ta có là tài trí max level đi nữa6thì cũng không cứu được! Nói là một canh giờ thì đúng là một canh giờ, không hơn một giây cũng không kém một giây
Chứng rối loạn sự lựa chọn của đại vương lại phát tác, lãng phí cả canh giờ mới quyết định nghe theo ý kiến của Ngột Lực Bạt, qua sông đánh lén! Đối với chuyện này, Ngột Lực Bạt chỉ có thể cười hà hà cho qua
Ngoài mặt thì cười nói, nhưng trong lòng lại đang chửi thẩm
Nếu như đối thủ của Ngột Lực Bạt không phải Khương Bồng Cơ mà là người khác, nói không chừng vẫn còn kịp
Đáng tiếc, đối thủ của Ngột Lực Bạt lại là Khương Bồng Cơ, mưu sĩ dưới tay Khương Bồng Cơ đều là những tinh anh
Nhìn lại bên cạnh mình, toàn là đồng đội ngu như heo
Lại nhìn sang đối4thủ, đều là các đối thủ như thần.
“Cơ hội tốt đã bị bỏ lỡ, vậy thì chờ đến đêm đi...” Ngột Lực Bạt cố gắng nuốt cục đờm xuống cổ họng, không kiềm chế không được, nếu không gã ta sợ mình sẽ nắm lấy bả vai Cửu vương tử rồi nhổ cục đờm lên mặt đối phương mất: “Sương mù trên mặt sông đã tan, đánh lén không có lợi lắm.”
Bờ Đông Tư Thủy, doanh trại Liễu thị
Khương Đồng Cơ cùng mấy vị mưu sĩ nấu cơm dã ngoại bên bờ sông Tư Thủy, Phong Chân còn ngồi nhấm nháp ly rượu rất vui vẻ
“Tái Đạo liệu sự như thần, bọn họ quả nhiên không qua sông đánh lén.” Ban đầu thấy đại doanh của đối phương có dấu vết điều động binh lực, sau đó lại yên tĩnh trở lại,3có thể thấy bọn họ đã từ bỏ kế hoạch qua sông đánh lén
Hừ, hại ông căng thẳng một hồi lâu
Tôn Vãn nhìn cảnh tượng trước mắt, nhíu chân mày, mặt không đổi sắc nói: “Nếu Ngột Lực Bạt làm chủ soái, đại vương Bắc Cương không đích thân dẫn quân xuất chính hoặc là đích thân dẫn quân xuất chinh nhưng lại giao quyền cho Ngột Lực Bạt, sợ là quân đội Bắc Cương đã qua sông hơn một canh giờ rồi.”
Nếu như vậy thì bọn họ sao có thể tiếp tục ở lại bên bờ sông ăn sáng được
“Thực tế là đại vương Bắc Cương đích thân dẫn quân xuất chinh, chủ soái là đối thủ chính trị của Ngột Lực Bạt
Không ổn, cười nhiều đau bụng quá.” Phong Chân bật cười, suýt nữa thì rượu sặc vào khí quản, không cười không được.
Tên trí giả Ngột Lực Bạt của Bắc Cương này đáng thương quá.
Nếu như Ngột Lực Bạt biết nắm bắt thời cơ qua sông đánh lén, thì ngay cả quân ta đã có sự chuẩn bị cũng vẫn có thể sẽ bị đánh trở tay không kịp
Không đến nỗi toàn quân chết hết, nhưng