“Bây giờ là giờ nào rồi?” Một lát sau, Cửu vương tử buồn bực trở lại ghế ngồi, nhịp tim vẫn ổn định nhưng trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt.
Thị vệ nói: “Hồi bấm đại vương, bây giờ đã là giờ Dần một khắc.”
Giờ Dần một khắc?
“Đã đến giờ này rồi.” Cửu vương tử lẩm bẩm: “Qua nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng, sao Ngột Lực Bạt còn chưa quay lại?” Vẻ mặt thị vệ không hề dao động nhưng trong lòng lại âm thầm xem thường vị đại vương này
Chiến đấu chứ có phải đi chơi đâu, sao có thể nói về lúc nào là về lúc đó được..
Ngài tùy hứng cũng phải có giới hạn chứ!
Nếu như Ngột Lực Bạn đang chiến đấu hăng hái tắm trong biển máu mà biết tâm tư lung lay của vị đại vương này thì3nhất định sẽ tức tới mất mạng thôi
Binh lính Bắc Cương còn sót lại bị ép đến bờ sông, bây giờ đã rơi vào đường cùng, không thể lùi thêm được nữa
Ngột Lực Bạt cảm thấy rất bị thương, có điều gã ta tuyệt đối không để lộ ra tâm trạng tiêu cực, vẫn cổ vũ binh lính quyết một trận sống mái với kẻ địch.
Nếu là bình thường, khi binh lính liều chết chiến đấu đến cùng sẽ có thể phát huy ra sức chiến đấu kinh người
Thế nhưng Bắc Cương liên tục bị đánh thua nên khí thế đã giảm sút, đám binh lính ngươi đẩy ta chen, tranh nhau muốn leo lên đội thuyền để qua sông.
Bọn họ đã hoàn toàn không còn trật tự, trong đầu chỉ có suy nghĩ “chạy thoát thân”, sao có thể nghe theo lệnh chỉ huy1của Ngột Lực Bạt chứ? Không nghe chỉ huy, không theo mệnh lệnh.
Bọn họ chen nhau thành một đống, không những không có mấy người thuận lợi chạy trốn được, trái lại càng gây ra thương vong nhiều hơn.
Không ít người vừa leo lên thuyền không để ý liền bị người phía sau lôi xuống, rơi xuống dòng nước Tư Thủy lạnh lẽo thấu xương
Bọn họ thấy lên thuyền khó khăn nên ỷ vào khả năng bơi tốt của mình, trực tiếp lao thẳng xuống nước, cố gắng bơi sang phía bờ bên kia
Ngột Lực Bạt trơ mắt nhìn bọn họ tan rã trốn vào trong nước mà chỉ có thể thở dài, trong mắt lộ vẻ bị thương
“Tướng quân, ngài đừng do dự nữa, lên thuyền rút lui đi.” Phó tướng đã chuẩn bị xong thuyền cho gã ta, chỉ cần vượt qua Tư6Thủy, đến được bờ bên kia thì Ngột Lực Bạt sẽ an toàn.
Lúc này mới bắt đầu cuộc chiến, nếu như Ngột Lực Bạt chết ở đây hoặc bị bắt làm tù binh, khí thế của Bắc Cương sẽ bị đả kích rất lớn.
Ngột Lực Bạt hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này nên cố chịu vết thương đau đớn, đồng thời được mấy phó tướng bảo vệ lên thuyền
“Khương Giáo úy, đội cung tiễn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Khương Lộng Cầm lạnh lùng nhìn kẻ địch trên bờ sông, nói: “Bắn.” Trên chiến trường không có chuyện điểm đến thì dừng, càng không nói đến phong độ lịch sự, chỉ có nắm lấy cơ hội dồn kẻ địch vào chỗ chết! Khương Lộng Cầm chỉ huy một đội cung nỏ hơn một nghìn người chia làm ba hàng, thay phiên nhau4bắn về phía bờ sông và mặt nước
Nước Tư Thủy vốn lạnh thấu xương, phần lớn binh lính Bắc Cương đều bị thương nên cho dù bọn họ có bơi được đến bờ bên kia, cơ bản cũng chỉ còn lại nửa mạng
Khương Lộng Cầm bắn tên như mưa vào bọn họ mấy đợt, chẳng mấy chốc, trên mặt sông Tư Thủy đã nổi lên hàng loạt thi thể, máu tươi cũng nhuộm đỏ mặt sông.
“Báo...”
Trong đại doanh của Bắc Cương, cuối cùng Cửu vương tử cũng đợi được tin báo về cuộc chiến vẫn luôn đau đáu
“Nói mau, nói mau..
Tướng quân Ngột Lực Bạt có bắt sống được giặc Liễu không?” Ánh mắt của Cửu vương tử sáng rực nhìn vào miệng người lính truyền tin, hy vọng nghe được tin tốt mà mình muốn nghe nhất
Người lính truyền tin gần như khóc nói: “Tướng quân đã thất bại.” “Quân ta đại thắng à, quân ta đại thắng thì..
Cái gì?” Khóe miệng Cửu vương tử đang tươi cười chợt cứng đờ, gã gần như không dám tin vào những gì mình nghe được
Cái gì mà “Tướng quân thất bại”? Ai thất bại? Tướng quân nào vậy..
Cửu vương tử tốn cả một đêm suy nghĩ xem Khương Bổng Cơ sẽ thất bại thảm hại thế nào, Ngột Lực Bạt sẽ giành được chiến thắng ra sao, sau đó mình nên thưởng thế nào để Ngột Lực Bạt thỏa mãn mà không làm dao động vị trí thống trị của mình
Nhưng gã tuyệt đối không ngờ được người lính đưa tin lại nói với mình rằng Ngột Lực Bạt đã thất bại?
“Ngột Lực Bạt làm sao có thể thua được? Gã ta nam chinh