Đừng nói là vương tử Bắc Cương, cho dù là đại vương của Bắc Cương bị bắt làm tù binh, chắc hẳn cũng chỉ có một con đường chết
Cô rõ ràng là phụ nữ, nhưng trong xương cốt lại thể hiện ra sự tàn nhẫn còn hơn cả người đàn ông ngang tàng nhất Bắc Cương
“Nói linh tinh gì chứ..
Đại vương tiếp tục sống sót, chạy trốn tới chỗ tiếp theo để chỉnh đốn binh mã thì Bắc Cương còn có cơ hội
Nếu như tất cả đội quân đều chốn thân ở đây, chẳng phải sẽ thành kẻ có tội với Bắc Cương sao?” Ngột Lực Bạt đã rất mệt mỏi rồi, nhưng rơi vào đường cùng, gã ta lại cảm thấy mình đầy sức lực.
Cho dù sắp chết,3gã ta cũng muốn cắn một miếng thịt từ trên người giặc Liễu xuống, không để cô ta có thể dễ dàng thực hiện được ý định
Đại vương tử thấy Tam vương tử vẫn còn do dự liền hạ quyết tâm, trực tiếp gọi người trói hắn ta lại đưa đi
Trước khi rời đi, hắn nhìn Ngột Lực Bạt với vẻ mặt phức tạp
Hắn từng cố gắng lôi kéo Ngột Lực Bạt, không ngờ tính tình của đối phương ngang bướng nên căn bản không hề dao động.
“Tạm biệt...”
Hắn nghẹn giọng nói ra hai chữ nhưng trong lòng biết rõ Ngột Lực Bạt chết chắc rồi.
“Lão phu sẽ ở dưới suối vàng dõi theo các ngài.” Ngột Lực Bạt cắn răng nói: “Đừng để Bắc Cương rơi vào tay1kẻ địch!”
Ngột Lực Bạt muốn kỵ binh Bắc Cương giẫm lên đất của Trung Nguyên
Đây là tâm nguyện cả đời của gã ta
Nhưng gã ta chưa bao giờ từng nghĩ tới Trung Nguyên sẽ nuốt mất Bắc Cương
Ngột Lực Bạt nói xong liền vội vàng lệnh cho không ít tướng lĩnh trẻ tuổi có tiềm lực chạy trốn cùng.
Cuối cùng, gã ta chỉ để lại hơn ba nghìn người chặn phía sau.
Ngột Lực Bạt từng nghĩ tới rất nhiều kết cục cho mình, nhưng gã ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đám người nhu nhược của Trung Nguyên ép vào chỗ chết
Mãi đến khi trời vừa tờ mờ sáng, từng tia sáng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng xuống mặt đất.
Những người bên cạnh Ngột Lực Bạn6đã bị giết hết, chỉ còn hơn mười người
Gã ta và những người còn sống sót đều bị áp giải đến trước mặt Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ và Ngột Lực Bạt mới gặp mặt ba lần
Lần đầu tiên, Ngột Lực Bạn đang đứng ở đỉnh cao của cuộc đời, kiêu ngạo không ai bì nổi
Khương Bồng Cơ lại chỉ là một dân thường
Lần thứ hai, Khương Bồng Cơ oai phong một phương, là chư hầu mạnh mẽ uy hiếp tới Bắc Cương, Ngột Lực Bạt lại là sứ giả phải nén giận cầu hòa
Đây là lần thứ ba..
Khương Bổng Cơ vẫn là chư hầu nhưng gã ta lại là tù binh
“Quỳ xuống...” Binh sĩ đạp vào khuỷu chân, ấn Ngột Lực Bạt quỳ xuống
Nhà Hán vùng Trung Nguyên4chỉ lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, cho dù là vua cũng không thể bắt hai đầu gối của bọn họ gập lại, chỉ cần chắp tay thi lễ là được
Nhưng đối với tù binh..
Đặc biệt là tù binh Bắc Cương, bọn họ căn bản sẽ không chú ý tới điều này
Một tù binh ngay cả mạng sống cũng không còn là của mình mà vẫn muốn đứng thẳng sao? Hão huyền! Bộ dạng Ngột Lực Bạt thảm hại, khắp mặt dính đầy máu thịt nhưng hai mắt vẫn hiện rõ sự căm hận và ý muốn giết người
Khương Đồng Cơ quan sát gã ta,rất dễ dàng đoán được thân phận của đối phương.
Cùng lúc đó, người xem livestream cũng đang quan sát Ngột Lực Bạt và suy3đoán thân phận của gã ta
Đối với một người chỉ xuất hiện ba lần trong livestream, gần như phần lớn người xem đều không nhận ra gã ta
[Thánh Linh Thái Nhi Của Đường Môn]: Người này là ai vậy? Gã ta bị áp giải đến chỗ của Streamer thì chắc là nhân vật cấp cao của Bắc Cương nhỉ?
[Trộm Vặt Có Một Không Hai]: Nhìn người này khá quen mắt, nhưng trên mặt gã ta đầy thịt nát màu đen, tui thật muốn lau mặt cho gã ta quá
[May Mắn Tràn Đầy]: Streamer, cô muốn chiêu hàng sao? Chiêu hàng ư? Không có khả năng
Khương Đồng Cơ không có ý định này, Ngột Lực Bạt cũng sẽ không tiếp nhận sự sỉ nhục như vậy.
“Tái Đạo, ông đưa người này đến trước mặt ta làm gì?”
Khương Bồng Cơ liếc nhìn Ngột Lực Bạt phía dưới với ánh mắt bình thản.
Cô không định giả mù sa mưa chiều hàng như dự đoán của Ngột Lực Bạt, càng không hề bỏ đá xuống giếng, giẫm đạp lên gã ta mà trái lại, lựa chọn không đếm xỉa tới.
Tôn Văn cười nói: “Người này có địa vị không tầm thường ở Bắc Cương, nắm quyền sinh sát trong tay, cho nên ta mới tới xin chỉ thị của chủ công.”
Không đúng..
Ngột Lực Bạt thu hồi lại tâm tư, hai mắt gần như muốn rơi ra khỏi trong mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc trang phục văn nhân ngồi phía dưới chủ trương.
Tái Đạo?
Cái tên này khiến gã ta thầm khiếp sợ.
Ngột Lực Bạt đã cẩn thận nghiên cứu qua khi thấy Cửu vương tử phát huy thần kỳ như vậy...
Gã ta càng nghiên cứu càng cảm thấy Tôn