Anh ta cười nhạt hỏi: “Không biết chuyện gì xảy ra mà chủ công lại tức giận như vậy?”
An Thôi thấy người tới là Lữ Trưng thì kìm nén lại cảm xúc, nhưng trên mặt vẫn hằn rõ sự tức giận.
Hắn thở hổn hển, giơ tay lấy tình báo đưa cho Lữ Trưng với vẻ mặt giận dữ
“Quân sự nhìn đi..
Tên Dương Đào này..
đúng là ức hiếp người quá đáng!” Đáy mắt Lữ Trưng thoáng qua sẻ kinh ngạc, những biểu cảm trên mặt lại không hề thay đổi
Anh ta đưa tay nhận lấy thẻ tre An Thôi đưa tới, mở ra xem...
“Hóa ra là chuyện này.” Lữ Trưng đọc lướt qua nội dung trên thẻ tre, giọng nói về như đã sáng tỏ mọi chuyện
Anh ta không hề3ngạc nhiên với nội dung bên trong, lại ngẩng đầu nhìn An Thôi, đối phương vẫn còn đang tức giận, Lữ Trưng buồn cười hỏi: “Chủ công cần gì phải tức giận, chuyện này không đáng để ngài phải bận tâm như vậy.”
An Thôi nghẹn họng, dường như không ngờ Lữ Trưng lại phản ứng như vậy
Hắn có thể không tức giận sao? Kẻ gian bên ngoài công khai chiếm lĩnh lãnh thổ Nam Thịnh, hắn không tức giận chẳng lẽ lại xếp hàng hai bên đường nghênh đón Dương Đào sao?
“Quân sư đã sớm biết được mưu tính của tên gian tặc Dương Đào rồi?”
Lữ Trứng nở nụ cười nhạt, vẻ mặt như đã tính toán trước mọi việc, anh ta nói: “Ngay từ khi Nguy Để chạy1khỏi Chương Châu, trốn vào lãnh thổ của Nam Thịnh, thần đã đoán được cục diện ngày hôm nay
Đa số các chư hầu Đông Khánh đều vô cùng mạnh, Dương Đào tranh giành với bọn họ thì phần thắng thì ít, nguy hiểm lại quá nhiều
Dương Đào cũng không thể cứ ngồi chờ chết
Ngược lại, nếu dùng Ngụy Để làm cái cớ để can thiệp vào lãnh thổ Nam Thịnh, nguy hiểm sẽ được thu nhỏ
Vừa có thể tránh được cục diện chư hầu tranh giành nhau, lại có thể ổn định để mở rộng thể lực...”
Ngụy Để căn bản không phải là đối thủ của Dương Đào, sau khi trốn đến Nam Thịnh, cuộc sống càng ngày càng khó khăn khổ sở
Nếu Dương Đào chỉ nhằm vào Ngụy8Để thì cỏ dại trên mộ Ngụy Đế đã cao hơn đầu người rồi, sao còn có thể thoi thóp như thế?
Rõ ràng, người ta chỉ dùng Ngụy Để làm cái cớ để tranh giành lãnh thổ Nam Thịnh mà thôi
An Thôi nghe Lữ Trung giải thích như vậy thì bùng phát lửa giận trong lòng
Cơn giận này đương nhiên không nhằm vào Lữ Trưng mà nhằm vào Dương Đào.
Theo suy nghĩ của An Thôi, lãnh thổ Nam Thịnh thuộc về người dân Nam Thịnh, người ngoài muốn dây máu ăn phần chiếm lãnh thổ của bọn họ thì chính là xâm lược, hành động của Dương Đào có khác gì với tứ bộ Nam Man đâu? Lãnh thổ rơi vào tay người ngoài, con dân nước Nam Thịnh9sao có thể nhịn được cục tức này?
Nghĩ đến điều này, trong thâm tâm An Thôi không khỏi cảm thấy buồn bã bị thương.
Vì sao Dương Đào lại to gan đến vậy, bởi vì Nam Thịnh đã diệt vong..
Nếu tứ bộ Nam Man không khiến cho dân chúng Nam Thịnh nước mất nhà tan thì chỉ bằng Dương Đào - một chư hầu nho nhỏ sao có thể diễu võ dương oai ở Nam Thịnh? Lữ Trưng thấy An Thôi yên lặng không nói gì, cũng đoán được phần nào suy nghĩ trong lòng hắn
Anh ta thở dài nói: “Chủ công, chuyện này là không thể tránh khỏi..
Những mối lo ngại của chúng ta không phải là Dương Đào..
“
Nói sao thì Dương Đào cũng là người đàn ông có7huyết thống nhà Hán thuần túy, lãnh thổ Nam Thịnh rơi vào tay hắn chắc chắn sẽ tốt hơn so với việc bị tứ bộ Nam Man giày xéo
An Thôi ổn định lại tinh thần, kìm nén nỗi đau và sự phẫn nộ trong lòng mình.
Lữ Trưng nói đúng, mối lo ngại của hắn không phải Dương Đào mà là tứ bộ Nam Man trước nay vẫn luôn tàn phá lãnh thổ Nam Thịnh
An Thôi lên tiếng: “Đa tạ quân sự chỉ điểm, nếu không ta lại lâm vào bế tắc..” Lữ Trưng khiêm tốn từ chối
Anh ta thấy rõ, An Thôi ngoài miệng thì nói đã nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng vẫn nghĩ cách đối phó Dương Đào
“Thần có một chuyện muốn bàn bạc với chủ công...”
An Thôi đáp: “Quân sự có chuyện gì cứ nói, ta nhất định sẽ hết sức ủng hộ.”
Lữ Trưng nói: “Thần muốn phái người đến thương lượng với Dương Đào, liên minh hợp tác với hắn.”
Lời kia vừa nói ra, sắc mặt của An Thôi lập tức nặng nề: “Ý của quân sư là?” Lữ Trưng nói: “Dương Đào vốn là người ngoài đến đây, nhìn thì có vẻ đã ổn định căn cơ nhưng thực chất bên trong vẫn tiềm ẩn rất nhiều tai họa ngầm
Nếu hai bên liên kết, ngược lại có thể bù đắp cho nhau.” Mặc dù Lữ Trung đã cố gắng vạch kế hoạch giúp An Thôi nhưng nền tảng của An Thôi quá yếu, chỉ dựa vào một mình anh ta hiến kế thì kế hoạch tiến triển quá chậm.
Ưu điểm và khuyết điểm của Dương Đào rất rõ ràng, An Thôi cũng vậy.
Hai bên liên kết, nói không chừng còn có thể bù đắp những thiếu sót của nhau.
An