Nội thành Mộ Long nơi hoàng cung xa hoa ngày trước giờ đây chỉ còn 1 mảng phế tích hoang tàn. Bất quá nơi đây vẫn lưu lại hơi tức mạnh mẽ của trận chiến năm xưa khiến cho không có yêu thú nào dám đến chiếm lãnh địa.
- A Bích ngươi nói nơi này sao?
- Đúng vậy chủ nhân! Khí tức long tộc mãnh liệt không ngừng đè áp ta không tài nào ta tiến vào cùng người được!
A Bích đứng hơi chỉ gần phụ cận đã tỏ ra không ngừng run rẩy cho dù cảnh giới có cao hơn Lâm Thần nhưng với 1 tên sở hữu Ma Phương tại não hải thì uy áp gì gì đó hoàn toàn rắm thí.
- Ngươi đi lòng vòng phụ cận tìm kiếm thảo dược cho ta còn lại để ta 1 mình được rồi!
Lâm Thần liền nhảy vào chân khí lúc nào cũng sẵn sàng phóng ra cho bất kì tình huống nào.
Lộp cộp......lộp cộp........
Tuy đã hư phá nặng nhưng hoàng cung không hổ là nơi cho vua chúa mặt sàn, trần nhà, cột trụ vẫn hoàn hảo chỉ trầy xước nứt vỡ đôi chút.
- Chậc, chẳng có gì ngoài cát bụi đến 1 cọng cỏ cũng không có!
Đang vô cùng phiên muộn bỗng thanh âm ông ông từ sâu bên trong vọng ra, bất ngờ phá giáp phá vũ khí như sống dậy đều gom lại thành hình. Ngay từ khoảnh khắc Lâm Thần tiến vào hoàng cung Trận pháp vô thanh vô thức khởi động, thi binh làm từ cát bụi cùng các phá chiến giáp vũ khí đội mồ sống dậy chừng 1 cái binh đoàn 50 tên.
Ô ô ô!
Các thi binh gầm thét cộng hưởng nhao nhao bao vây lấy Lâm Thần tấn công hắn.
- Lũ sâu kiến dám tấn công nhà vua sao?
Một cỗ vương giả chi khí Lâm Thần mượn của Xi Vưu tỏa ra khí thế ngay lập tức các thi binh như thấy vua vũ khí 1 loạt buông xuống quỳ 1 chân trên mặt đất.
- Hắc hắc cái vương giả chi khí này lợi hại phết!
Lâm Thần đằng hắng giọng thần thái thay đổi không còn âm lãnh lạnh lùng mà lại thay vào đó thần thái quân vương trên vạn người vô cùng khí khái.
- Hỡi binh linh của ta nói cho biết Hoàng Lăng ở đâu!
Ngay lập tức toàn bộ thi binh vỡ vụn hóa thành 1 đoàn sương trắng tụ lại thành mũi tên chỉ đường.
Lâm Thần cấm tốc đi theo trên đường đi có không ít thi binh lại sống dậy bất quá vương giả chi khí lại khiến chúng trở về với cát bụi dung nhập vào đội ngũ sương trắng chỉ đường.
Mãi đến 1 nơi tận cùng trong Hoàng Cung đoàn sương trắng dừng lại tại 1 cái Thạch Môn cỡ đại song lại tiêu tán. Thạch Môn có kích cỡ phi thường lớn hoàn toàn không phù hợp cho nhân loại mà lại khá vừa vặn với yêu thú như........Long chăng??
Lâm Thần thử đi công kích Thạch Môn nhưng lại không để lại nỗi 1 vết xước cái này còn cứng rắn hơn cả hầm ngục Xi Vưu mà Lâm Thần từng đối mặt.
- Ta không tin cái Thạch Môn này oanh không vỡ! - Ngay tại lúc Lâm Thần cố gắng 1 lần nữa thì.........
[ Chủ nhân có cố gắng cũng vô ích, cái Thạch Môn này không thuộc thế giới này ]
- Ngươi bảo vậy phải làm sao!
[ Chủ nhân thử dùng Long huyết đến xem ]
- Long huyết? Ta đi đâu tìm bây................. - đến đây Lâm Thần chợt nhớ lại. - Đúng rồi cái phá giáp tại hội đấu giá lần trước!
- Ma Phương linh ngươi đem phân giải ra được không?
[ 100 ma năng để thao tác ]
Lâm Thần nhất thời đen mặt hắn rủa cái Ma Phương này không khỏi quá hắc điếm đi chứ, chỉ mỗi việc tách máu đã hao tổn 100 ma năng.
- Nhanh đi đừng lề mề!
[ Tiêu hao 100 ma năng ]
[ Thu hoạch phá giáp ( tổn hại Linh Khí), Long Huyết tinh thuần * 3 giọt ]
Lâm Thần lấy ra 3 giọt Long huyết ngay tức khắc cả không giân linh khí xáo động lên, cả không giàn tràn ngập mùi máu nhưng lại không tanh nồng mà có hơi hơi mãnh liệt của liệt tửu 1 dạng. Ba giọt tinh huyết như sống lại tỏa kim quang chói lóa khẽ run lẩy bẩy như bị kêu gọi.
Vèo!
Ba giọt tinh huyết bay thẳng đến Thạch Môn liền bị dung nhập vào đó. Ngay lúc này Thạch Môn sần sùi cũ nát có hiện trạng nứt vỡ, lớp bề mặt vỡ toác đi ra để lộ Hoàng Kim Đại Môn với Long hình chạm khắc vô cùng uy nghi ngạo nghễ.
Một cỗ mãnh liệt long uy tràn ngập không gian lại mơ hồ nghe thấy tiếng long ngâm từ rất lâu. Ngay cả phần đất đá phụ cận cũng vỡ ra hai bức long tượng uy nghiêm bá khí sống động như long thật.
- Là Ngũ Trảo Kim Long! - quả tim khẽ đập chậm lại vì run động.
Quả thật không nói gì Lâm Thần cho dù có là siêu cấp cường giả đã từng thấy qua vô số trân tài dị bảo hay quý lạ yêu thú nhưng chỉ cần đứng trước cái Hoàng Kim Đại Môn này sẽ không tránh khỏi cảm giác rung động.
Ngũ Trảo Kim Long tuy chỉ là tượng hình nhưng lại toát lên vẻ bá khí bức người khiến cả quần long quy vị, sắc nét đến nỗi Lâm Thần tưởng chừng trước mặt là Ngũ Trảo Kim Long sống lại.
Hai mắt Ngũ Trảo Kim Long lấp lóe kim quang chiếu rọi xuống Lâm Thần làm hắn bị khóa chặt không thể cử động.
- Th.....thật sống lại?
Hoàng Kim Đại Môn chợt run
lên khẽ kim văn huyễn hóa lên không trung.
[ Người thí luyện Hoàng Lăng thứ 1 vạn lẻ 3 người.
Đánh giá căn cốt tư chất: thập tinh
Quyền hạn ưu đãi: gia tăng 10 lần khả năng thân thuộc đối với Long Tộc ]
Lâm Thần mộng bức trợn tròn mắt, hắn lại vô tình rơi vào cái thí luyện nào đây? Mà thập tinh lại như thế nào đến?
Cái này Lâm Thần không rõ ràng chứ tại Trung Châu người nhất là ở các cổ thế lực cái này rất quen thuộc.........Trắc Thí Thạch! Loại thạch vô cùng đặc biệt không thể vỡ cũng không thể dùng vào bất kì mục đích khác ngoài trắc thí, tu sĩ được hào quang rọi vào sẽ được đánh gia tư chất từ 1 đến 10 tinh. Mà 10 tinh chỉ tồn tại trong truyền thuyết nếu để các cổ lão tông môn biết được sẽ đích thân mò ra quyết đem hắn về cho bằng được.
Hoàng Kim Đại Môn mở ra 1 con đường trải đầy hoàng kim rực lên trước mắt Lâm Thần ý nghĩ con đường thí luyện của hắn chính thức bắt đầu.
Lâm Thần không do dự tiến vào hắn tự nhủ nếu thí luyện là 1 phần của nhiệm vụ thì hắn không ngại đem cái này phá đảo đâu!
Trên con đường hoàng kim dài như bất tận Lâm Thần đã trải qua hơn 3 canh giờ đi bộ mãi vẫn chưa thấy đích đến, nội tâm hắn có chút mệt mỏi nhiều phần là cảm thấy hành trình buồn chán.
Hắn đi mãi đi mãi đến lúc số bước chấn đếm đến phá ngàn vạn bước nhưng trước mặt vẫn là con đường hoàng kim dài không thấy đích đến.
- Gưa AAAAAAA! Cái quái gì thế này!
Lâm Thần tâm tính vốn không bình tĩnh hắn liền nổi đóa ngồi lun tại chỗ nghiên cứu cái gì gọi là Độ Thân Thích Đối Với Long Tộc. Trên người hắn phủ 1 lớp nhàn nhàn hồng sắc nếu để ý kĩ thấy cái này có đúng mười tầng đúng như ưu đãi gấp mười lần độ thân thích.
- Ma Phương linh ra giải thích cho ta cái gì đây!
[ Chủ nhân ngài đang trong bí cảnh đây chính là 1 cái Mê Huyễn Trận siêu cấp cỡ Tông Sư ]
[ Còn tầng nhàn nhạt phấn sắc chỉ là 1 loại tầng hương thơm của 1 loại dược thảo gọi là Mê Hồn Hương được Long tộc khá thích mà thôi ]
- Vậy để phá giải cái mê huyễn này phải làm thế nào!
[ Chủ nhân người nhưng có Luân Hồi Nhãn nha, trước mắt thần nhãn như vậy mấy cái thủ đoạn này đều là gân gà mà thôi ]
Lâm Thần nghe tin đại hỉ lại tự trách bản thân sao không đi hỏi Ma Phương linh sớm hơn hại hắn đi mỏi cả chân tinh thần cũng xói mòn đáng kể.
- Luân Hồi Nhãn phá cho ta!
Đôi mục nhãn thay hình đổi dạng thái cực Âm Dượng đồ văn quấn vào nhau cuối cùng chỉ để lại màu xám tro cùng với xoáy văn vô tận vô biên.
Lâm Thần kích phát Luân Hồi Nhãn sau đó liền nhận ra vị trí bản thân đang đứng........nãy giờ hắn đứng tại chỗ ư? Sau lưng vẫn là cái Hoàng Kim Đại Môn mở rộng đó. Bất quá lần này trước mặt không còn vô tận hoàng kim chi lộ mà là phiến đã xếp tầng cao tận chục trượng.
Lâm Thần ngay khoảnh khắc đặt chân lên phiến đá đầu tiên kim sắc văn tự lại huyễn hóa lên.
[ Người thí luyện thứ 1 vạn lẻ 3 phá vỡ kỉ lục đoạt vạn cổ để nhất ải 1 thưởng chiến kĩ Long Huyễn Công ]
Ngay tại trong tay hắn tự dưng xuất hiện 1 bộ chiến kĩ khiến hắn đại hỉ.
[ Long Huyễn Công ( Địa cấp hạ phẩm): loại hình ảo thuật không có sát thương, đưa đối thủ lâm vào ảo giác bị vạn long cắn xé, nhẹ thì tinh thần bị chấn nhiếp, nặng có thể đem đối phưởng trở nên lú lẫn trong trạng thái hoảng loạn ]
- Tốt 1 môn Long Huyễn Công! Hắc hắc với cái này phối với Nhiếp Hồn Thuật không biết uy lực tăng lên bao nhiêu đây!
Thần hồn loại hình chiến kĩ trên đại lục phi thường trân quý mà bí kĩ thì lại càng ngàn vạn chưa lấy 1. Lâm Thần lại may mắn trải Sinh Tử Thí Luyện lại lĩnh ngộ được cái này bí kĩ Nhiếp Hồn Đại Pháp. Trên thực tế Nhiếp Hồn Đại pháp là 1 môn cường hóa chiến kĩ tấn công thần hồn theo ý thích, dạng như Lâm Thần lĩnh ngộ được Túc Sát Chi Khí hay Vương Giả Chi Khí có thể dựa vào Nhiếp Hồn Thuật đem phóng thích ra.
Lâm Thần trải qua ải một khen thưởng hắn chưa dứt tâm chỉ mới vừa bước lên phiến môn thứ nhất hắn ăn gian hỏi Ma Phương Linh cho gọn.
[ Chủ nhân cái này chỉ là cầu thang thôi đi lên như bình thường nha! ]
- Khụ khụ ta rõ từ trước chỉ là chán quá tán gẫu với ngươi 1 câu thôi!
Ma Phương linh [.............].