Sau một tuần Dương Chiêu được xuất viện.
Cô nghe hệ thống báo tin Lâm Ngọc cũng đã tỉnh.
Nhìn anh từ bệnh viện trở về cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Trần Hạo nhìn qua cô khẽ lắc đầu.
Cơ thể Dương Chiêu còn âm khí nếu tiếp tục ở cạnh cô chỉ e...cơ thể sẽ không tốt.
Việc đó cô cũng hiểu.
Cô không cần anh cũng rất tốt! Cô tính kiếm thêm chút tiền nữa sau đó xống Minh giới mua một mảnh đất làm một phú bà.
Chờ anh chết rồi tiếp tục công lược! Hệ thống nghe tin đó xong cũng chỉ biết yên lặng.
Dù sao cô cũng không bị giới hạn thời gian ở thế giới này!
\*Hệ thống ngươi nói xem! Tại sao mấy ngày gần đây hồn ma nào thấy ta cũng bỏ chạy vậy?\*
\*Cô xem lại cách cô ăn ở đi!\*
Hệ thống đen mặt nhìn cô.
\*Đúng rồi! Ta muốn mua thuốc mất trí nhớ!\*
\*Cô tính làm gì? Không lẽ cô tính pha thuốc cho mấy hồn ma đó dính phải sau đó cô lại tiếp tục dụ họ chơi bài lừa sạch mọi thứ của họ!\*
Lần này tới cô đen mặt nhìn hệ thống.
\* Trong mắt ngươi ta là thể loại người như vậy sao?\*
\*Hồi trước vì tiền cô không phải không ngại hi sinh bản thân sao? Ai biết được cô còn có thể làm gì?\*
\*Ngươi không thể nghĩ ta tốt hơn được sao?\*
Hệ thống bày ra bộ mặt không chút cảm xúc nhìn cô nói.
\*Cô đoán xem?\*
Cô kìm nén xúc động muốn đập hệ thống một trận lên tiếng một lần nữa với giọng điệu hòa nhã.
\*Vậy hệ thống đại nhân vừa đẹp trai lại đáng yêu có thể bán cho tôi mất trí đan không?\*
Hệ thống hiền hòa gật đầu.
\*Ký chủ! Cô quên rằng...cô đã tiêu hết điểm rồi sao?\*
Cô một lòng muốn xông vào tóm cổ hệ thống.
\*Ngươi đừng có mà được nước làm tới! Ta nhớ như in mất trí đan bán 1 tích phân trên 10 viên! Dám lôi chuyện điểm ra nói với ta! Ngươi nghĩ lão nương đây dễ lừa gạt sao!\*
\*Đại tỷ có gì từ từ nói! Tôi cũng chưa nói là không bán mà không phải sao? Bán chứ! Bán! Làm sao không bán được chứ!\*
Hệ thống cười cười đưa đan cho cô.
Cô nghe hệ thống trừ tích phân xong liền vui vẻ cầm đồ đi.
Sau khi cô rời đi tấm bảng giá lung lay rớt xuống.
1 tích phân 20 viên mất trí đan! Hệ thống rất vô tội nhìn qua tấm bảng.
\*Ô kìa! Vậy mà tôi nhìn nhầm giá rồi!\*
Nhưng lúc đó cô đã sớm cắt liên lạc! Không hề hay biết hệ thống nói gì! Hệ thống yên lặng nhấc lại bảng giá lên như có như không dán lại rồi huýt sáo đi nơi khác.
\-"Trần Hạo!"
Cô vẫy Trần Hạo qua cửa sổ.
\-"Chuyện gì?"
Trần Hạo mở cửa sổ nhìn cô.
\-"Đây là mất trí đan tôi mới lấy được.
Anh cho Dương Chiêu uống giúp tôi! Sau đó anh chuyển ra ngoài đi! Tôi mới lừa...ý tôi là mua được một căn nhà! Anh chuyển qua đó ở! Nhắc với Tần Lãng giúp tôi! Cứ nói với Tần Lãng tôi không thể thực hiện lời hứa ấy! Nguyện kiếp sau làm phu thê để trả lại ân nghĩa! Sau đó nói Tỏa Linh Đăng bị tên Nhị gia đó làm vỡ mất rồi! Qua loa đại khái đi! Rồi nói là đừng nói chuyện mấy tháng này cho Dương Chiêu biết! Cứ như vậy đi!"
\-"Cô nói là "lừa được ngôi nhà!"?"
Cô cười cười.
\-"Tôi trả tiền mà! Tiền âm phủ cũng là tiền mà! Sau khi chết cũng phải dùng không phải sao! Tôi chỉ là trả trước cho bà lão ấy thôi!"
\-"Cô còn lừa cả lão nhân?"
Cô triệt để yên lặng! Đúng là cô quá nhiều lời rồi!
\-"Tạm thời vậy đã! Có gì chúng ta nói sau!"
Cô vội vã bỏ của chạy lấy người.
Chỉ có Trần Hạo đứng đó hận rèn sắt không thành! Vo viên đan dược trong tay Trần Hạo thở dài.
\-"Không biết viên đan dược này Hạ Hạ lừa từ ai đây!"
Khi Trần Hạo đang muốn đi ra uống nước thì bất thình lình nhìn thấy Dương Chiêu đứng ở cửa.
\-"Cô ấy tìm cậu sao?"
Trần Hạo gật đầu trong lòng đưa ra quyết định.
Tốt nhất hãy để Dương Chiêu quên Hạ Hạ! Chỉ có vậy Dương Chiêu mới có thể trở lại bình thường.
Tối hôm đó Trần Hạo liên lạc với Tần Lãng kể mọi chuyện sau đó dọn đồ.
Thức ăn sáng một tay Trần Hạo nấu.
Trần Hạo đem đan nghiền nát pha cùng sữa.
Cũng may sữa không