Anh nhận ra sự khác thường từ cô.
Cũng chỉ im lặng.
*Ký chủ cẩn thận.
Nam phụ đã nhận ra sự khác thường của cô rồi đấy.
Tuy chưa giảm hảo cảm nhưng làm gì cũng cẩn thận vào.* Hệ thống một bên ăn bỏng ngô xem kịch.
Một bên luôn miệng nhắc nhở.
*Ân. Biết rồi.* Theo đúng nguyên bản.
Sau khi người phụ nữ này về đã bắt đầu gây hấn với nguyên chủ.
Nhưng khi nhận ra nguyên chủ không phải là kẻ thù thực sự đã cấu kết cùng nguyên chủ hại nữ chính.
Sau đó mọi tội lỗi đều đổ lên người nguyên chủ.
Còn cô ta...lại biến thành cánh tay trái của nam chủ thay nữ phụ.
Cái chết của nguyên chủ cô ta góp công không nhỏ.
-"Lam Thiên, Lam Mặc.
Hai người vẫn...ổn chứ?" Cô ta bước từng bước tới gần chỗ hai người như một thiên sứ.
Váy trắng ngà lộ vai khiến cô ta càng thêm thu hút người nhìn.
Từng mảnh ký ức ùa về trong anh.
Anh siết chặt tay cô.
-"Đã lâu không gặp.
Chúng tôi vẫn ổn." Lam Mặc lạnh lẽo lên tiếng.
Cô cầm tay anh vỗ về.
-"Xin chào Lăng tiểu thư." Cô mỉm cười nhìn cô ta.
Bất quá.
Cô ta lại trực tiếp bơ cô.
-"Lam Thiên.
Chuyện hôm đó....em vẫn chưa có cơ hội giải thích với anh.
Lần này trở lại.
Em cũng là muốn giải thích với anh.
Anh nghe em giải thích được không? Hơn nữa.
Em thực lòng yêu anh.
Chúng ta quay lại nhé?" Cô ngước nhìn Lam Thiên nhưng....Anh quay đầu nâng cằm cô lên trực tiếp hôn cô bơ cô ta.
Tất cả mọi người đang ngạc nhiên vì Lăng tiểu thư quen hai vị tài phiệt họ Lam kia và từng cùng nhị thiếu họ Lam yêu nhau thì lại nhận thêm kinh ngạc trực tiếp rụng hàm.
Anh mỉm cười rời môi cô hôn lên trán cô.
-"Tôi không cần nghe ai giải thích.
Chuyện của quá khứ là quá khứ.
Giờ đây tôi đã có người tôi yêu.
Tôi không muốn ai khác hiểu lầm...càng không muốn cô ấy hiểu lầm.
Lam tiểu thư.
Thỉnh tự trọng." Ả ta hai mắt rướm lệ nhìn anh.
-"Anh nhất định tuyệt tình vậy sao? Ngay cả cơ hội cũng không cho em? Nhưng.
Dù sao cũng là em có lỗi.
Em sẽ dùng thời gian để chứng minh! Vậy nên đừng phủi sạch quan hệ của chúng ta như vậy được không? Ít ra chúng ta là bạn nhé?" Anh nhếch miệng.
-"Không.
Tôi lo bảo bối nhà tôi sẽ ghen.
Hơn nữa giờ đây chúng tôi cũng sắp kết hôn.
Cô lại không tôn trọng cô ấy.
Tương đương với việc cô không tôn trọng tôi.
Vậy nên...ngay cả bạn cũng đừng mơ." Anh nói rồi trực tiếp ôm cô rời đi.
Lam Mặc đứng một bên chứng kiến.
Giờ ngay cả nụ cười xã giao hắn cũng không thể cười.
Liền theo sau Lam Thiên và cô rời đi.
Bỗng chốc không khí hội trường trở nên nặng nề.
Hôm nay Lam gia thật sự không để cho Lăng gia chút thể diện.
Chỉ lo sau này....thị trường lại sắp biến động.
Ai thông minh cũng biết nên chuồn lẹ.
Dần dần bữa tiệc không còn ai.
Nếu ai hỏi tới nữ chủ ở đâu thì......-))) mấy nàng nghĩ ta sẽ nói sao? Ứ nhé.
Tự đoán đi.
Lăng Lão gia bước tới nhìn Lăng Vũ một bên khinh bỉ.
-"Cứ ngỡ rước mày về mày sẽ giúp ích được gì.
Tao không cần biết bây giờ mày ra sao nhưng dù dùng tất cả mọi cách mày phải lấy lòng của Lam Thiên và Lam Mặc.
Khiến bọn nó yêu mày như trước kia.
Chỉ cần một trong hai đứa nó về làm rể ta.
Nỗi nhục này không lo không trả được.
Nếu mày không làm được.....kết quả kia chắc mày cũng hiểu rồi?"Cô ta nhìn Lăng lão gia sau đó hai tay nắm chặt gật đầu.
Ông ta vui vẻ gật đầu rời đi.
Trên đường ra xe cả ba vẫn yên lặng không nói một lời.
-"Em chờ đây tôi đi lấy xe." Nói rồi Lam Thiên rời đi.
Chỉ còn cô với Lam Mặc.....-"Em...." Hắn ngập ngừng rồi lại thôi.
Cô cũng chỉ biết im lặng cảm nhận từng làn gió thổi qua.
Nghĩ lại lúc đó.
Bỗng dưng mặt cô lại đỏ lên.
Mọi biểu cảm của cô đều được Lam Mặc thu vào tầm mắt.
Có lẽ...việc này vốn không cần bắt đầu.
Vì ngay từ đầu.
Dù hắn và Lam Thiên cùng đứng ở vạch đích.
Cùng hướng tới một mục tiêu thì....vốn dĩ Lam Thiên đã được định là sẽ thắng.
Nhưng hắn không muốn như vậy.
-"Đi thôi."Lam Thiên đánh xe tới đón cô.
Cô vừa ngồi lên xe thì Lam Mặc cũng đã theo ngồi ghế sau. -"Anh muốn tự xuống hay tôi đưa anh xuống?" Lam Mặc mặt