Ba ngày ba đêm.
Cuộc tuyển chọn đã kết thúc, sau khi xem kịch hay chán chê cô cũng thu liễm lại.
Tóc đen phiêu dạt theo gió, mắt hoa đào khẽ nheo lại môi đỏ hồng khẽ nhếch lên nụ cười mị hoặc.
Sống mũi thẳng khẽ nheo lên cất giọng trầm trầm.
\-"Chất lượng môn sinh năm nay khá tốt đó chứ?"
\-"Muội muốn chọn người nào về phái mình? Muội cũng sắp phi thăng rồi không lẽ muội định để cho phái của muội không có lấy một đệ tử thân truyền sao?"
Nàng khẽ lắc đầu.
\-"Môn này của ta đâu phải ai muốn học đều được? Hơn nữa sư huynh à! Ta không gấp...huynh còn gấp cái gì đâu? Hay ta truyền cho huynh, huynh truyền lại cho kẻ khác là được rồi! Truyền dạy một một, rất có tinh thần nha!"
Khẽ nhếch môi cười tà ác.
Cô tiến lại gần vị tam sư huynh một bên nghiêm khắc kia nghịch ngợm.
\-"Nghịch ngợm! Đừng cho rằng ta không dám phạt muội!"
Nghe vậy cô cười cười thu tay le lưỡi nhỏ.
Ok.
Không nghịch.
Cô quay lưng đi hất tay, cánh cửa được mở ra.
Đám môn sinh được chọn lựa tiến vào.
Nơi này được gọi là Phái Vô Đạo kiếm.
Là môn phái lâu đời và nổi tiếng nhất nhì giới tu chân.
Người trong phái ai nấy cũng đều là kẻ mạnh bằng đúng thực lực.
Chỉ là tính ích kỷ nhỏ nhen, gia trưởng vẫn chưa thoát khỏi đầu nên cô trước kia mới bị thê thảm như vậy.
Cô bước khỏi cửa nhìn xuống đám người ở dưới, lúc đi có hơn trăm người bây giờ lại còn không tới 100 người.
Nhưng ít ra lần này cũng khá khẩm hơn với những lần trước.
\-"Chào các môn sinh đã tới với Vô Đạo Kiếm! Bây giờ những người đã qua được buổi tuyển chọn hãy xếp thành ba hàng.
Mỗi hàng 30 người, số người bị dư ra chia đều ra phía sau các hàng."
Đám người bên dưới nhìn lên phía giọng nói thấy cô liền thất hồn lạc phách, bọn họ đi cả quãng đường gian lao lên tới đây liền được gặp tiên tử.
Quả thực không phí phạm mà!
Hơn 2 phút sau những người bên dưới mới có thể định thần lại sau đó liền nghe lời cô.
Sau khi bọn họ định thần lại liền nhìn tới cô.
Cô gật đầu hài lòng.
\-"Nhóm đầu tiên tính từ bên tay trái qua đi theo ta!"
Cô hất tay ý bảo nhóm bên dưới theo mình, người đứng đầu là Thiệu Hỉ.
Cô đẫn bọn họ tới trước một quả cầu pha lê rồi quay lại nhìn.
\-"Đây là thần khí giúp các người kiểm tra lại hệ mình đang mang.
Các người mỗi người rót một chút linh lực vào trong quả cầu, không cần nhiều.
Sau đó ở bên trên các trưởng lão sẽ chọn những người phù hợp với môn phái của mình.
Các người sẽ được chọn làm đệ tử nội môn.
Còn những người không được chọn sẽ được làm đệ tử ngoại môn.
Trường hợp đặc biệt nếu có người được hai tới ba vị trưởng lão chọn, người đó có quyền chọn ngược lại môn phái mình muốn theo học! Quy tắc ta nói xong, có ai còn gì thắc mắc?"
Cô nhìn nhóm người bên dưới.
Thấy không ai thắc mắc nữa cô liền gật đầu.
\-"Nếu các người không còn ai thắc mắc, chúng ta bắt đầu!"
Lần lượt, lần lượt từng kẻ lên.
Cô ngồi bên dưới lấy bút vẽ nhìn qua khá nghiêm túc nếu không để ý thực ra cô là đang vẽ một đám gà và rùa...
Hai canh giờ sau, cuộc tuyển chọn cũng kết thúc.
Như nguyên bản, mấy lão già thi nhau nhào vào chọn lấy nam phụ Thiệu Hỉ.
Cô mặc kệ thế sự ngồi một bên cắn bút lòng đắn đo có nên vẽ thêm vài con bươm bướm cho sinh động hay không.
Có một số người...phải nói là đa số người còn lại thì mải mê ngắm nhìn cô.
Trước kia cô thường đeo một khăn che mặt mỏng để che bớt dung nhan mỹ lệ này.
Bất quá bây giờ có cô xuyên vào cô lại lười biếng không mang khăn che.
Khiến cho mọi người như có như không đều bị cô mê hoặc.
Ngay cả cái nhíu mày của cô bất giác cũng khiến họ say đắm.
Cô cảm nhận ánh mắt khác thường từ họ giả vờ nai tơ quay qua nhìn khiến mấy người kia trái tim rơi mất vài nhịp.
Có kẻ trực tiếp chảy máu mũi.
Cô hất tóc vui vẻ.
Ôi! Cái mỵ lực chết tiệt này!
\-"Đủ rồi! Nếu có nhiều người chọn Thiệu Hỉ như vậy thì...Thiệu Hỉ ngươi hãy chọn một trưởng lão mà ngươi muốn theo đi!"
Thiệu Hỉ từ lúc bước vào tới giờ vẫn luôn bảo trì yên lặng đôi khi còn rất hứng thú liếc qua cô.
Ngũ trưởng lão nghe đồn là một trong những người ưu tú khi diệt ma bốn trăm năm trước, ngoại trừ pháp lực, tướng mạo cũng chính là phi phàm.
Đáng lẽ ra có rất nhiều người muốn theo phái của ngũ trưởng lão, chỉ tiếc là nàng luôn từ chối.
Từ đó trở đi càng ngày càng ít người muốn theo nàng về sau cũng không ai muốn vào môn phái của nàng nữa...
Lần này hắn muốn chinh phục được vị trưởng lão khó tính kia.
\-"Đa tạ các vị trưởng lão đã chiếu cố.
Tiểu sinh khi tới đây trong lòng đã có sẵn người mà tiểu sinh muốn theo!"
Đại trưởng lão hiếm khi lên tiếng lại khẽ cười lên tiếng.
\-"Nói đi! Ngươi là muốn theo ai?"
Nhận được lời như vậy hắn cũng không khách khí mà chỉ sang cô.
\-"Ta muốn theo Ngũ trưởng lão!"
Cô đang bình bình an an uống trà