Cô từ chối nhận lời nhận xét này, hắn không lẽ không nhận ra sao? Càng ngày cô càng mạnh lên rồi!
\-"Ngoài việc muội mạnh lên!"
Được rồi! Hắn có mắt! Cô gật đầu công nhận rồi tiếp tục nghe kịch.
\-"Muội sao không nghe ta giải thích? Ta vẫn là có hôn ước với muội ấy, ta không đưa muội ấy về phòng thì ta không phải tự làm xấu mặt sao? Hơn nữa muội cũng không phải không biết, trận chiến này lớn thế nào! Sau này danh tiếng của muội ấy càng lớn muội ấy càng có chỗ đứng ta lại càng có lý do buông tay muội ấy về bên muội!"
Kỳ Thanh Nhiên lúc này mới nguôi ngoai phần nào!
"Cũng chỉ là một nữ nhân, dù ả ta có mạnh, có cường đại tới đâu không phải cũng không có nổi một trái tim nam nhân hay sao?"
Được nam chính ôm vào lòng, nữ chính dần tỉnh táo lại siết lấy vòng eo nam chính.
Cô tặc lưỡi nhìn qua Mộ Dung Kỷ.
\-"Huynh thấy thế nào?"
Hắn tà mị nhìn cô cười.
\-"Lần này ta diễn cùng muội! Bất quá...vẫn phải gọi ta là Nĩ Nĩ!"
\-"Được!"
Có người bồi chơi, cô đây không ngại không có kịch xem! Chỉ ngại...kịch xem không hết!
Mấy hôm sau Tưởng Hạ Chi quả thực có chút giữ khoảng cách với cô.
Nĩ Nĩ ngày ngày theo cô như cái đuôi nhỏ.
\-"Huynh xem! Phong cảnh nơi đây cũng thật đẹp, các trưởng lão có ý mở một hệ phái riêng cho huynh tại đây.
Huynh thấy sao?"
Cô mặc lại bạch y, mày liễu luôn hiền lành đón ý cười nhìn nam chính.
\-"Ta...cũng không có ý định trú tại đây lâu! Muội gửi lời cảm tạ của ta tới với trưởng lão!"
\-"Huynh muốn theo ta sao?"
Cô nhìn tới Tưởng Hạ Chi sánh vai cùng mình.
Hắn khẽ liếc qua cô, ánh sáng phản chiếu làn da trắng như ngọc sứ của cô khiến cho cô gần như trong suốt, lấp lánh hào quang.
Nhất thời lời từ chối trên môi của hắn lại bị nuốt xuống.
\-"Ta chỉ là...không nhận nổi ơn huệ này! Dù sao ta cũng đã lâu không trở lại.
Muội cũng sắp đi, nơi này không có muội cũng chẳng còn gì lưu luyến với ta!"
Thật cảm động nha! Nam chính như này là đang thả thính cô sao? Nếu vậy...
\-"Ôi! Đây không phải Kỳ Thanh Nhiên tiểu thư sao? Sao cô lại ở đây? Không phải bình thường cô luôn đi cùng đạo trưởng Tưởng Hạ Chi sao? Nếu cô ở đây...vậy bóng nữ nhân nào vừa đi cùng y?"
Nĩ Nĩ vẫn đội lốt Xuân Hoa vô cùng kinh ngạc "lỡ lời" nói ra vài câu sau đó ôm môi như có điều gì đó.
\-"Nãy ta thấy vị công tử đó cùng chơi đùa rất vui vẻ, lôi lôi kéo kéo nữ nhân kia còn tưởng cô nương đâu!"
Nghe vậy Kỳ Thanh Nhiên liền sốt ruột.
\-"Vậy người có biết hai vị đó ở đâu?"
\-"Hậu viện Phong Dực Các!"
Nĩ Nĩ vừa nói xong liền thấy một mảng trắng xóa trước mắt tặc lưỡi một cái.
Nơi này cũng thật là bụi!
Nhận được ám hiệu âm thanh của Nĩ Nĩ cô nhẹ nhàng chạy tới cướp ngọc bội định tình của nam nữ chính.
\-"Huynh xem! Ta có cái gì này! Đố huynh bắt được ta!"
Cô cười cười chạy trước.
Tưởng Hạ Chi bị một màn này hù hết hồn vội vã chạy theo sau cô.
\-"Muội đừng nghịch, cái đó rất quan trọng với ta!"
Cô chạy được một vòng, ước lượng thời gian cũng tới rồi đi liền hoa lệ một cái giả vờ muốn té.
Nam chính rượt sát theo sau cô liền đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cảm nhận được cô liền tiến hành bước số 2.
\-"Huynh đừng vậy mà! Ta nhột!"
Cô lần nữa trượt chân, cũng may lần này nam chính đứng vững liền dùng đôi tay rắn chắc ấy siết eo cô, ép cô tới sát người hắn.
Chọn góc độ đẹp nhất cô ngước lên ánh mắt long lanh nhìn tới Tưởng Hạ Chi.
\-"Hạ Chi!"
Cô thở có chút gấp, ngực phập phồng dán lên người hắn.
Ánh mắt của hắn trong không gian ấy không tự chủ nhìn xuống môi cô, đúng trong dự liệu cô đưa lưỡi miết nhẹ môi trên rất tự nhiên như việc thường làm.
"Bùng" chẳng ai thoát nổi sự mị hoặc này.
Tưởng Hạ Chi ngày càng gần cô.
\-"Tưởng Hạ Chi!"
Kỳ Thanh Nhiên một bên hét lên.
Tưởng Hạ Chi sực tỉnh đẩy cô ra.
Tay hắn đặt trên eo cô, vừa vặn chạm vào chỗ cô giả bị thương.
Hắn lại đẩy cô mạnh tới vậy cô liền giả