Cô vừa rời khỏi Lang Ngọc Điện liền truyền âm cho Độc Nhược Khắc nói rằng sẽ xuống trần gian ngay.
Lần này cô xuống quả thực làm việc chính! Cô phải đi thu tiền lời ở các lâu quán cô mua được.
Bất quá vẫn không thể quên nhiệm vụ phụ là đi qua các vết nứt!
Cô cứ vậy mà đi, tiện thể thỉnh thoảng còn trừ yêu diệt ma!
Một ngày đẹp trời nọ cô tới Phong Quốc.
Quốc này nghe đồn thiên thời địa lợi nhân hòa! Giờ đây lại có vết nứt, yêu ma quỷ quái nhiều lại càng nhiều.
Cầm một đám giấy nhiệm vụ, cô đi trừ yêu lấy tiền.
Thỉnh thoảng cô lại gặp tới trường hợp.
\-"Nữ nhân kia đã hại chết đồng bào ta! Ta phải trả thù!"
Một con yêu quái không biết từ đâu bay tới chặn đường cô.
Bởi cô giấu đi sức mạnh để tiện hoạt động nên cũng chẳng ai biết thực lực thật sự của cô ra sao.
Cô trước tiên nhìn tới con yêu quái cấp 5 này sau đó nhìn lại bảng giá.
Không có nó trong danh sách quái yêu cần diệt cô lạnh lùng bước qua coi như không thấy.
\-"Nữ nhân xấu xí! Đi chết đi!"
Hắn cầm binh khí lao về phía cô.
Bất quá lại dễ dàng bị cô chế ngự.
Cô nhướng mày nhìn hắn.
\-"Nữ nhân xấu xí? Có tin ta móc mắt ngươi ra không? Ta đã không muốn đụng tay ngươi còn tự ý tìm tới! Vậy đừng có mà trách ta!"
Cô tức giận hất tay ra một trưởng đánh bay yêu quái kia.
Cô đang tính ra trưởng thứ hai thì yêu quái kia liền bị một kiếm xuyên tới.
Cô quay lại liền gặp Tưởng Hạ Chi cùng Kỳ Thanh Nhiên đi tới.
Cô thật ngu! Vậy mà không tính toán trước khi rời đi! Gặp vận cứt chó mà!
\-"Là muội sao? Tuệ Nhan! Cuối cùng ta cũng có thể gặp lại muội!"
Tưởng Hạ Chi như quen biết từ lâu chạy tới cạnh cô.
Cô một thân lam y nhìn hắn chạy tới liền có chút tránh né.
Thấy động tác nhỏ của cô hắn liền ngưng lại có chút thất thố nhìn tới cô.
Vì sống trên Thiên giới nên cô trước đã xinh đẹp vạn phần giờ lại càng xinh đẹp hơn! Hơn nữa tới gần cô liền có thể cảm nhận được linh khí thanh mát.
\-"Muội...ta nghe nói muội đã phi thăng thành công! Chúc mừng muội!"
\-"Ta muốn nói lời cảm tạ người, nhưng lại chẳng nên lời! Hai vị hẳn vẫn hạnh phúc! Vậy tiểu nữ xin cáo lui! Hơn nữa bây giờ ta đã không còn là Khương Tuệ Nhan! Duyên phàm trần đã đoạn tuyệt! Mong người hiểu rõ!"
Cô xoay người muốn rời đi liền bị Tưởng Hạ Chi giữ tay bất quá hắn chậm một giây, cô nhanh chóng tránh được.
Kỳ Thanh Nhiên thấy vậy nhíu mày.
\-"Hạ Chi!"
Cất tiếng gọi bất quá Tưởng Hạ Chi vẫn không hề nhìn tới Kỳ Thanh Nhiên.
Mang thân tứ cố vô thân.
Kỳ Thanh Nhiên cứ ngỡ Tưởng Hạ Chi là mái nhà nhỏ.
Tuy biết người đã có giao hẹn...chính là không nỡ dứt khỏi ấm áp ấy! Càng không muốn có thêm ai! Chính vì vậy khi nghe Tưởng Hạ Chi sẽ vì bản thân mà hủy đi hôn ước kia Kỳ Thanh Nhiên một mảng hạnh phúc.
Nên mặc hai người kia có động tác thân mật gì, mặc người đời nhìn mình như nào...vẫn mong có thể ở lại bên cạnh Tưởng Hạ Chi.
Từng nghĩ có thể nắm tay hắn tới thiên trường địa cửu nhưng cuối cùng khi nhìn tới người mình yêu không dứt nổi tình cũ lại nhớ tới ước thề ngày trước trái tim quặn đau.
Sau hai tháng đó tuy Tưởng Hạ Chi và Kỳ Thanh Nhiên vẫn luôn ở bên nhau nhưng Tưởng Hạ Chi trong hai tháng đó đã động lòng với cô.
Mỗi ngày Tưởng Hạ Chi vẫn luôn dịu dàng với Kỳ Thanh Nhiên những họ đều hiểu rõ.
Thỉnh thoảng Kỳ Thanh Nhiên vẫn luôn bắt gặp hắn ngây người uống rượu nơi ánh trăng.
Cảm giác xa lạ đó...làm nàng ta rất khó chịu! Khi nhìn thấy Khương Tuệ Nhan lần nữa xuất hiện khiến nàng ta lại sợ hãi....
\-"Chúng ta..."
Tưởng Hạ Chi cuối cùng cũng quay lại nhìn tới Kỳ Thanh Nhiên ấp úng.
Trong lòng như vỡ lẽ Kỳ Thanh Nhiên khẽ câu môi cười.
\-"Huynh...muốn bỏ rơi ta rồi? Cũng đúng thôi! Ta tứ cố vô thân cũng không xinh đẹp như nàng ấy! Ta chỉ là kẻ tới sau...sẵn sàng trao cho người mọi thứ.
Là do ta ngốc, tự mình đa tình!"
Kỳ Thanh Nhiên chạy đi.
Tưởng Hạ Chi đứng đó có chút khó tả.
Nếu lần này hắn làm động tâm Khương Tuệ Nhanh nhanh chóng tu tiên nhất định sẽ quay lại lấy Kỳ Thanh Nhiên cho nàng ta mái nhà!
Nghĩ rồi quay lưng rời theo hướng cô.
Cô tuy giả vờ không quan tâm nhưng vẫn luôn mở rộng thần lực để ăn dưa! Khi thấy nam chính chọn mình cô tặc lưỡi.
Nam chính hóa phụ không ngờ lại nát tới như vậy! Hàng này cô cho free không biết có ai hốt hay không.
\-"Tuệ Nhan!"
Tưởng Hạ Chi chạy tới cạnh cô.
Cô chán ghét nhìn qua hắn nhướng mày như nói "có chuyện gì?" ngay cả nói cô cũng lười tốn lời với hắn.
Độc Nhược Khắc rảnh