Cả Thiên đình bỗng chốc hỗn loạn, một vòng xoáy đã kéo cô đi vào ảo cảnh bất ngờ.
Không một ai kịp theo cô, mọi việc chỉ diễn ra trong vài giây.
Tối quá! Đó là những gì cô cảm nhận, chỉ có bản thân cô phát sáng trong bóng tối vô định ấy.
"Tong" cô nghe tiếng giọt nước chảy ở đâu đó.
Bỗng một loạt ánh sáng được thắp lên.
Trước mắt cô hiện ra một tiên cảnh.
Đó là một ngọn núi, cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng bị hút tới một ngôi nhà tranh nhỏ.
Nơi đó có một nữ nhân cả cơ thể thương phải cuốn vải trắng.
Cô đi xung quanh nhà mới nhận ra trước cửa nhà có một cây hoa đào, bên cạnh là một hồ cá nhỏ tới nữa là một bàn trà có cờ trên đó.
Ván cờ vẫn chưa phân thắng bại.
\-"Cô nương, người tỉnh rồi chứ?"
Giọng nói có chút quen thuộc vang lên, cô thấy Nĩ Nĩ từ đâu bay tới tay cầm một con thỏ nhỏ cùng vài thang thuốc bước tới cạnh giường nữ nhân kia.
Có vẻ hắn cảm nhận được nữ nhân kia chưa tỉnh liền yên lặng đắp lại chăn cho cô ấy, sau đó hắn dùng nội lực ép ma đan ra trị thương chi nữ nhân kia.
Vết thương của nữ nhân kia cô thấy phải nói là phi thường nặng, nhìn tiên khí trên người cô ta hẳn không phải dạng thường đâu.
Đáng tiếc đã bị vẩn đục.
Nĩ Nĩ lại không ngần ngại dùng ma đan chữa trị cho cô ta hẳn không đơn giản.
Cô vẫn kẹt ở đó ngày ngày nhìn Nĩ Nĩ từng chút một chăm sóc cho nữ nhân kia...à phải nói là cô mới đúng.
Có lẽ ảo cảnh lần này là ký ức của cô cùng Nĩ Nĩ.
Thật kỳ quái, không phải bình thường khi cô thu thập được thánh khí nào đó cô mới khôi phục được ký ức sao? Ôm dấu hỏi lớn trong lòng hằng ngày cô vẫn quan sát tên biến thái kia.
Hắn thay băng cho cô còn nhìn không chớp mắt chứ! Lần này cô về mặc kệ được thả ở đâu nhất định cô phải đánh hắn một trận trước.
Bất quá những ngày chữa trị cho cô, hắn đã hao tổn vài trăm năm tu luyện rồi.
Tuy đó không là gì với hắn bất quá cô lại nợ hắn.
Chưa kể việc thỉnh thoảng hắn còn cắt tay nhỏ máu cho cô uống để giúp cô giữ được nguyên đan.
\-"Nàng tỉnh rồi?"
Trên giường thân thể kia của cô khẽ chớp lông mi, Nĩ Nĩ vậy mà phi thường vui vẻ đỡ lưng cô dậy.
Nhìn hắn ánh mắt cô cũng chẳng có thêm gợn sóng cất giọng khản đặc hỏi.
\-"Ta đã hôn mê bao lâu? Ngoài kia thế nào rồi?"
\-"Nàng an tâm, bọn hắn không biết ta cứu nàng! Có lẽ bọn hắn vẫn nghĩ nàng bị phản phệ mà tan thành cát bụi rồi!"
Nghe vậy mặc đau đớn cô vẫn nhếch môi cười khách sáo nói.
\-"Đa tạ!"
Nĩ Nĩ nghe vậy tay bưng bát thuốc khẽ ngưng lại mỉm cười.
\-"Không có gì, không cần đa tạ! Là ta nên đa tạ nàng mới đúng!"
Nĩ Nĩ đỡ cô dậy rồi cẩn thận từng chút đút thuốc cho cô.
\-"Chuyện trước kia ngươi hà cớ để trong lòng? Ta giờ không xứng để ngươi đối xử tốt như vậy?"
Cô suy yếu nằm trong vòng ôm ấm áp của hắn.
Lại một ảo cảnh nữa được mở ra.
Cô cả người đầy oán khí hắc hóa đọa thần cho tâm ma khống chế đấu với trăm ngàn thiên binh thiên tướng cả nghìn ngày đêm.
Trước đó cô cũng không hề báo cho Nĩ Nĩ vụ việc này chỉ âm thầm lên trời khiêu chiến.
Cô khẽ tặc lưỡi.
Quả thực tính khí của cô qua ngàn năm cũng không có khác lắm.
Việc gì cũng gánh một mình.
Cô cứ như vậy đánh tới khi Nĩ Nĩ biết truyện tới ứng cứu cả người cô đã nhuộm máu, bị thương vô cùng nặng.
Trên vách núi tên Sư phụ kia của cô ra một đòn trí mạng cuối cùng, Nĩ Nĩ lao tới ôm cô nhưng cô vẫn bị ăn hơn một nửa đòn tấn công ấy.
Nĩ Nĩ ôm cô cùng bay xuống dưới vực sâu vạn trượng.
Cũng may hắn có quản lý tinh linh tộc, nơi dưới đáy vực chính là tinh linh tộc sinh sống làm cô nhớ tới ngọn núi ở thế giới kia từng đi qua và lời kể của lão tinh linh ấy trái tim cô bỗng chua xót không thôi.
Hắn...vì cô mà hi sinh nhiều như vậy.
Là tại vì sao chứ?
Lại một ảo cảnh khác được mở ra.
Lúc đó cô mới tu tiên thấy một đứa bé sắp chết tại xó chợ.
Ban đầu thấy đứa bé ma khí ngập tràn cô cũng