Huân Khinh Dạ đem Huyết Bạch ném tới một góc trường, nơi đó cũng không có quá nhiều người đi lại.
Huyết Bạch ôm cánh tay bị ấn đau nhíu mày.
\-"Thật không ngờ tới, một kẻ thư sinh như cậu lại có sức lực lớn tới vậy!"
\-"Rời xa cô ấy! Nếu không tôi không chắc sẽ làm gì cậu đâu!"
Huân Khinh Dạ đẩy gọng kính lên nhìn tới Huyết Bạch vẫn đang ôm cổ tay, Huyết Bạch nghe vậy môi không thể ngưng câu nụ cười.
\-"Cậu đùa cũng thật hay...vậy cậu nghĩ mình là ai để có thể quản tôi? Cậu không có quyền ngăn cấm ai thích cô ấy, càng không có quyền bắt cô ấy chỉ có một mình cậu!"
Tay Huân Khinh Dạ siết chặt, hắn biết chứ.
Chỉ là.....
\-"Dù là như vậy, nhưng nếu cậu không tránh xa cô ấy thì đừng trách tôi.
Lời cảnh cáo này của tôi không phải để trưng!"
Huyết Bạch nghe vậy nhưng nụ cười vẫn không tắt vỗ lên vai Huân Khinh Dạ.
\-"Không phải chỉ là nữ nhân sao? Cậu cũng không cần vì cô ấy mà làm mất đi hòa khí hai phe chứ?"
Huân Khinh Dạ hất tay Huyết Bạch ra ánh mắt phi thường nghiêm túc nói.
\-"Cô ấy không chỉ là nữ nhân bình thường! Cô ấy là người con gái cả đời tôi yêu! Vậy nên dù có quay lưng, đối đầu với cả thế giới.
Chỉ cần cô ấy bình yên hạnh phúc...tôi cũng sẵn lòng."
Huyết Bạch nghe vậy tay liền đưa lên đầu ra hiệu đầu hàng.
\-"Vậy tôi nhận thua, an tâm tôi chỉ coi cô ấy như bạn bình thường thôi.
Con người hào sảng như cô ấy rất khó yêu!"
\-"Nhớ lời cậu nói!"
Nói xong Huân Khinh Dạ xoay lưng chỉnh lại gọng kính rồi rời đi, cô vừa về tới nhà đem cảnh hôm nay cô mới chụp được đưa lên diễn đàn, y rằng có rất nhiều người tham gia.
Thông báo ồn ào liên tục khiến cô phải tắt chuông của máy.
Thả mình xuống nệm ấm áp...cô còn bao nhiêu ngày bình yên đây?
Lôi một bình rượu hoa đào trong không gian ra, cô từ từ cảm nhận vị cay.
"Cạch" tiếng cửa mở! Có lẽ Huân Khinh Dạ đã về, không lâu sau dưới lầu truyền lên mùi hương đồ ăn làm cô có chút đói bụng.
\-"Tới giờ ăn rồi! Mau rửa tay xuống ăn!"
Âm thanh quen thuộc lại vọng lên, lấy bừa loại nước hoa cô xịt lên người rồi chậm rãi bước xuống.
Huân Khinh Dạ vừa nhìn thấy cô liền nhíu mày.
\-"Sao trên người cậu có mùi hương thật lạ?"
Cô cười cười hai má có chút hồng.
\-"Thật sao? Thơm chứ? Đây là mùi nước hoa tôi mới mua được ven đường.
Rất thơm đúng chứ?"
\-"Không thơm, rất hắc.
Tôi vẫn thích cậu trước kia hơn.
Hương nước hoa cũng không thơm bằng mùi hương cơ thể cậu!"
Huân Khinh Dạ nói xong cô liền có chút ngượng ngùng.
Không biết từ khi nào hắn lại ngọt miệng tới vậy.
\-"Cậu đúng là đồ đầu gỗ!"
Cô bĩu môi tới bàn ăn thử tay nghề của hắn, thật ngon!
\-"Sau này ai làm vợ cậu đúng là có phúc 18 đời!"
Huân Khinh Dạ nghe vậy bên môi treo ấm áp nụ cười thầm nói.
\-"Cậu quả thực có phúc 18 đời!"
Sớm hôm sau Huyết Bạch quả nhiên không còn làm phiền cô quá nhiều, đôi khi vô tình chạm mặt nhau hắn vẫn tươi cười chào hỏi.
Bỗng một ngày trường thông báo, cô chủ nhiệm của lớp cô đã bị sát hại.
Giờ vẫn chưa ai tìm ra hung thủ! Minh Thành sẽ lên làm chủ nhiệm lớp cô, cô từ đó đã đánh hơi ra mùi nguy hiểm.
Bất quá giờ cô đã khỏi chạy, nói cách khác giờ có lắp động cơ phản lực siêu hạng việc trốn thoát khỏi hắn cũng đã vượt tầm với cô!
\-"Chào các em! Hôm nay chúng ta sẽ được thử thực hành giải phẫu! Mỗi người hãy chuẩn bị đồ mà tôi đã cho lớp phó giao cho các em! Sau đó theo lớp trưởng chúng ta đi tới bên kia thực hành!"
Minh Thành vừa nói xong liền nhìn cô, ý nói muốn cô đi trước.
Nhìn hắn như vậy bỗng cô bộc lộ khả năng diễn xuất đỉnh cao ôm đầu.
\-"Thầy ơi, tiết này em xin phép thầy em nghỉ! Bởi lẽ em cũng thật hứng khởi bởi buổi học hôm nay nhưng đáng tiếc tình trạng sức khỏe em không cho phép! Em bỗng dưng cảm thấy đầu mình thật đau, hình như em bị rối loạn tiền đình rồi! Giờ em có đi theo cùng chỉ làm phí phạm thời gian của mọi người, làm gián đoạn thời gian của mọi người! Nên em xin phép thầy cho em nghỉ!"
Minh Thành nhìn cô liền thở dài, bé con này thật thích lươn lẹo! Bất quá nhìn mặt cô nhợt nhạt thế kia...diễn xuất thật đỉnh!
\-"Nếu em không đi em sẽ hối hận! Môn này là môn giải phẫu nên các em rất cần phải được thực hành! Tôi không mong các em bỏ lỡ tiết nào! Không phải trước kia em nói muốn vì bệnh nhân làm một bác sĩ tốt? Em không nhân cơ hội này trau dồi kiến thức, không cố gắng học hỏi mà vì bản thân bỏ lỡ như vậy...em có giữ đúng lời em nói hôm trước hay không? Hôm trước em cũng nói không thể để mấy việc kia liên quan tới môn học...liệu em còn nhớ?"
\-"Thưa thầy! Em không quên.
Em đây cũng chỉ vì bệnh nhân sau này! Thầy ơi, bây giờ tình trạng thân thể của em không đạt đủ tiêu chuẩn để có thể giải phẫu nên em mới xin phép nghỉ! Nếu em đi thì không chỉ riêng bản thân em ảnh hưởng, bệnh nhân của em bị ảnh hưởng mà còn sẽ ảnh hưởng tới các bạn chung nhóm, hoặc các bạn được giải phẫu sau em! Liên quan tới không chỉ riêng em mà còn là đội ngũ bác sĩ sau này! Bây giờ em có thể đi, em không ngại.
Nhưng nếu trong quá trình em giải phẫu, em vì quá đau