Huân Khinh Dạ đứng tại phòng cô nhíu mày, phòng cô vừa vặn sát cửa sổ phía đối diện.
Huân Khinh Dạ cả người cũng trở nên có chút khó chịu.
Cô cảm nhận được sự khó chịu của hắn nhưng cũng không thể làm được gì, dù sao tên đó ở đây cô cũng thêm nguy hiểm...
\*Ký chủ à! Sao nhìn sắc mặt cô tệ quá vậy?\*
\*Hệ thống ngươi đây là cố tình hỏi vậy sao?\*
\*Đâu có đâu nào? Tôi đây là quan tâm cô nha!\*
\*Nếu ngươi có quan tâm thì làm ơn hãy dùng cách nào đem tên kia cút khỏi tầm mắt ta đi! Không thì mở thể lực lại cho ta cũng được!\*
\*Ký chủ sao có thể a! Cô mơ cũng thật đẹp, bên cạnh cô có người coi cô là mục tiêu a!\*
\*Mắt ta không mù, ngươi không cần nói!\*
\*Người đó còn muốn móc hai con mắt xinh đẹp của cô nha.
Tôi còn muốn xem cô trụ được bao lâu đây?\*
\*Còn ta muốn đem miệng ngươi nhét dẻ lau vào tin không?\*
Tức chết cô mà! Không đâu tự dưng hệ thống đáng đánh này lại lên chọc tức cô! Thấy cô dạo này hiền quá rồi sao?
\*Túi vũ khí của cô vẫn trong tay tôi nha ký chủ...\*
.
Mô phật! Hệ thống nhà cô từ bao giờ lại thiếu đánh tới như vậy! Tạo nghiệp mà!!!
Lúc cô đang tám với hệ thông nam chính cũng không rảnh, hắn bắt đầu lắp camera bên ngoài ban công phòng cô.
Không hiểu sao ngay cả ba mẹ cô cũng không ngăn cản hắn.
Cô thực lòng muốn khóc.
Huân Khinh Dạ mới là con họ a!
Sớm hôm sau Huân Khinh Dạ bị gọi tới phòng giáo vụ, cô ngủ trong lớp cũng thật an tĩnh.
Trời mùa xuân tiết trời mát cũng thật dễ ngủ, cô lười biếng ưỡn người một cái nhìn qua liền thấy Huyết Bạch tay đong đưa bánh nhìn cô cười.
\-"Có muốn đi ăn chút gì đó không?"
Cô làm sao nỡ từ chối a? Đồ ăn cũng đã đem tới tận nơi.
Vội đem đồ cất vào bàn bỗng chân cô có chút khựng lại như không muốn bước tới.
Huyết Bạch nhìn cô có chút lo lắng.
\-"Đi được không?"
\-"Ách, hình như bị chuột rút rồi! Hôm nay em không đi được rồi người anh em à! Hay anh đi một mình đi! Đại ca uy mãnh, em tin tưởng anh!"
Cô nở nụ cười tràn đầy sức sống như trước, ánh mắt Huyết Bạch ánh lên tia do dự như muốn trốn tránh lại như bị ràng buộc.
\-"Hay để anh cõng em đi?"
Cô nhận ra tia khác thường từ Huyết Bạch cũng không dám nhẹ dạ mà bỏ qua.
Nhớ lại dạo này Huyết Bạch mỗi lần cô nhìn thấy đều khá thất thần không giống như lúc trước cà lơ phất phơ.
Cô nhíu mày nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp kia.
Huyết Bạch bị nhìn như vậy có chút mất tự nhiên ho khan quay đầu đi.
\-"Tại sao anh hôm nay lại cố chấp như vậy? Anh có vấn đề gì sao? Hôm nay em còn chút việc bận sợ không đi được."
Một lời hỏi đúng trọng tâm, cô đảo mắt qua lại thấy một góc tà áo blouse trắng bên cửa lớp, với dáng người chiều cao của áo hình như là nam nhân có trên m8.
Bởi lẽ lớp cô rất ít người cao...không lẽ đó là Minh Thành? Nhưng Minh Thành đã gọi Huân Khinh Dạ đi...vậy kẻ đó là ai đây? Cô không tiện đanh rắn liền lắc đầu không nói.
Huyết Dạ suy nghĩ hồi lâu nhìn tới cô liền thấy ánh mắt cô hướng về phía cửa người hắn có chút run rẩy.
\-"Hôm nay anh mời như vậy em cũng không đi đành chịu.
Vậy hẹn em bữa sau nhé? Lúc đó không được từ chối đâu!"
\-"Vâng!"
Cô gật đầu mỉm cười vẫy tay nhìn Huyết Bạch rời đi, cô liếc qua cánh cửa tà áo kia cũng không còn liền thở phào nhẹ nhõm.
Giờ ngay cả Huyết Bạch cũng không còn mấy đáng tin.
Cô ngả người ra sau ghế dần lười biếng, nơi này một chút cũng không an toàn nữa rồi! Vào giữa cốt truyện thì...
\-"Á!!!!"
Tiếng hét một nữ sinh vang lên liền thu hút rất nhiều người chạy tới nơi có tiếng hét ấy.
Cô nhàn nhã ngồi trong lớp xem tới đồ Huyết Bạch kia không dám đụng.
Máu tràn ngập khắp hành lang, khiến cho học sinh đều sợ hãi hét lên.
Máu giờ đã tràn tới cả phòng học nơi cô đang ngồi.
Xác chết tiếp theo xuất hiện, trên cổ nạn nhân có sẵn một chiếc dây chuyền.
Mọi người mở ra xem liền thây tên Thư Di, vừa lúc Huân Khinh Dạ trở về nhìn thấy một màn như vậy liền lạnh người muốn chạy đi tìm cô.
Mở cửa lớp ra thấy cô vẫn bình an Huân Khinh Dạ thở phào nhẹ nhõm.
\-"Không sao chứ?"
\-"Không sao!"
\-"Cậu chuyển trường đi, tôi có sẵn đơn xin rút hồ sơ của cậu đây rồi!"
Nhìn hồ sơ Huân Khinh Dạ đưa cô có chút bất ngờ nhìn tới hắn.
\-"Ý cậu là muốn tôi chuyển càng sớm càng tốt?"
\-"Nơi này rất khó an toàn!"
Nghe vậy cô