- "Vi...vi thần khai."
Sau khi tên cẩu quan kia khai hết mọi tội danh, hoàng thượng cho người tịch thu tài sản hắn xung vào quốc khố, dân chúng tại nơi đó được miễn thuế ba năm.
Một phần tài sản của hắn được trả về dân nghèo, toàn bộ án tên tham quan kia xử đều bị đào lên kết lại án.
Người bị hàm oan được trả lại trong sạch, hoàng thượng trong mắt dân chúng lại tốt lên vài phần.
Khi thấy những kẻ kia đem khâm phạm giải đi nàng dắt tay Nĩ Nĩ tới buồng giam hắn.
Tên cẩu quan kia thấy nàng lại gần liền run rẩy, nàng cho người mở cửa nhà giam bước vào phòng giam của hắn.
Tên cẩu quan mặt tái mét, hắn lắp bắp lui lại.
- "Ngươi, sao ngươi dám vào đây! Ta đang là khâm phạm của triều đình, hoàng thượng vẫn chưa kết tội ta còn đâu! Nếu ngươi giết ta bây giờ người sẽ rất giận, với người ta vẫn còn giá trị lợi dụng!"
Nàng ngoáy tai không để tâm lắm nhếch môi cười.
- "Ta trước nay làm việc trừ nhìn mặt phu quân của ta ra, ta chưa từng nể mặt ai.
Ngươi nghĩ bỗng dưng hoàng thượng lại động thủ luôn với ngươi sao? Ngươi căn bản là không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, những kẻ chung thuyền với ngươi đã sớm rũ sạch quan hệ, bọn chúng còn đang lo bỏ chạy đâu.
Nhưng ngươi an tâm, ta sẽ không cho ngươi chết ngay, chuyện vui vẫn nên từ từ mà hưởng thụ đúng không?"
Tên cẩu quan ngộ được gì đó liền run rẩy bò lại gần nàng.
- "Mỹ nữ, không tiên nữ.
Xin người hãy tha cho ta đi, ta cũng chưa từng gặp người mà! Ta có tội gì xin người hãy tha cho ta, phía tây của huyện này ta còn giấu rất nhiều vàng bạc, xin người tha cho ta.
Chỗ vàng bạc kia ta nguyện giao hết cho người!"
Nàng lười biếng muốn ngồi, Nĩ Nĩ hiểu ý muốn kiếm ghế cho nàng nhưng quá bẩn.
Nĩ Nĩ liền ngồi xuống rồi ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi hắn.
Hệ thống bên trong trầm mặc nhìn hai người chửi thề.
*CMN! Vào ngục làm chuyện xấu mà vẫn có thể rắc cẩu lương! Ta là hệ thống của cô chứ có phải là bóng đèn đâu!*
*Thì ai kêu ngươi xem?*
*Ta hóng hớt chút thôi, cô cũng không cần làm tới vậy chứ?*
Nàng liền mặc kệ hệ thống.
- "Chỗ bạc đó đối với ta ngay cả kẽ răng còn không đủ nhét! Ngươi nghĩ có thể mua chuộc ta sao? Nực cười! Ngươi nhìn cho kỹ, nam nhân đang ôm ta là ai?"
Tên cẩu quan nhìn tới Nĩ Nĩ nhận không ra...
- "Ta thực sự không quen phu quân của tiên nữ đây!"
Nàng xoay đầu nhếch môi, ánh mắt nàng hằn lên tia lạnh lẽo.
- "Vào kỳ thi ba năm trước ngươi cùng đám cẩu quan coi thi, ngươi lấy bài của chàng sửa thành tên của một tên công tử khác.
Khi chàng thấy sai trái báo lên, ngươi lại cho người đánh đập đe dọa chàng! Ngươi nói không nhớ chàng sao?"
Tên cẩu quan kia bỗng lạnh sống lưng.
- "Tiên nữ, ta biết sai rồi, biết sai rồi.
Người tha cho ta đi mà! Ta cầu xin người!"
- "Ngươi xin ta làm chi a? Người ngươi phải xin lỗi cũng đâu phải là ta?"
- "Công tử, công tử đại từ đại bi.
Ta đây có mắt như mù, ta đã làm sai.
Xin người hãy tha cho ta đi mà, kiếp sau ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.
Làm ơn!"
Nĩ Nĩ nhớ lại trước kia bản thân chịu bao nhiêu phẫn hận liền quay đi, coi như không chấp nhận.
Nàng thấy vậy bên môi tà ác cười.
- "Vậy, chúng ta bắt đầu chơi thôi! Người đâu!"
Nàng cho gọi vài tên quan binh vào nhếch môi lôi trong không gian ra ba xấp ngân phiếu to đám binh kia hai mắt liền sáng lên.
- "Tên nào moi mắt hắn, mỗi mắt là hai tờ! Mỗi tờ 1 vạn lượng bạc!"
Đám binh lính đã sớm ghét tên quan huyện này liền lao vào thi nhau móc mắt tên cẩu quan, nàng được Nĩ Nĩ ôm vào lòng tránh xa chỗ hỗn loạn kia.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết của tên quan kia, nàng ngay cả cái chớp mắt cũng không thèm chớp tiếp tục nói với ngữ điệu thản nhiên.
- "Không phải ngươi nói có mắt như mù sao? Vậy tháo xuống cũng sẽ không sao nhỉ? Dù sao ngươi cũng mù rồi! A! Còn cả tai nữa đúng không? Tiếp tục cho ta! Một tai hai vạn lượng bạc!"
Cứ vậy những cái tay của đám binh lính kia hết móc mắt cẩu quan lại thi nhau nắm tai hắn để xé...
- "Nhớ không được dùng đao nha! Dùng tay ấy! Thêm sức vào!"
Nhìn nữ nhân trong lòng mình vì hắn mà làm chuyện ác Nĩ Nĩ vừa thấy ấm