Cô giả ngu nhìn đám người kia bỏ chạy xoay lưng đi về phía tiệm bánh để làm thêm.
Nhóm người của Y Y vừa tới liền thấy anh đứng đó.
\-"Đã tan học mấy người còn tụ tập ở đây làm gì? Theo tôi nhớ hôm nay cũng đâu có câu lạc bộ nào hoạt động?"
Anh nói liếc qua nhóm kia khiến bọn chúng có chút lui bước.
\-"Đây...đây là do bọn em có bài tập nên về muộn chút.
Em...em đi ngay!"
Bọn chúng muốn bỏ chạy.
Nếu bị phát hiện gây rối trong trường....hậu quả không thể tưởng tượng được.
\-"Đứng lại!" Bọn chúng sững người.
\-"Có...có chuyện gì sao học trưởng?" Kẻ cầm đầu trong nhóm lên tiếng.
\-"Mấy người còn có ý định bắt nạt Ngọc Nhi nữa thì đừng trách tôi! Tôi không nói không có nghĩa là không biết.
Giờ thì cút đi! Nhắn với cả Y Y như vậy!"
Anh nói rồi quay xe hướng cô chạy đi tới.
Ban đầu anh nghĩ cô chỉ là quả mít...nhưng không ngờ cô còn thú vị hơn vậy.
Có lẽ...quả thực không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Cô bé này...anh chấm rồi!
\-"Em đi làm thêm?" Anh đạp xe thấy cô liền chặn đường khiến cô dừng lại.
Cô thấy anh mỉm cười vui vẻ trước mặt lòng thầm cảm thán.
Đại ca.
Anh không phải muốn điều tra thử đó chứ?
\-"Vâng!"
\-"Vậy anh chở em đi nhé?" Cô mỉm cười lắc đầu.
\-"Cảm ơn anh.
Nhưng không cần đâu! Em tự đi được! Anh chắc bận nhiều việc lắm.
Em đi nhờ hoài cũng không tốt cho lắm!"
\-"Không sao.
Hôm nay anh rảnh!" Nói rồi không cho cô cơ hội từ chối đã kéo cô lên xe rời đi!
Cô ngồi sau xe anh đây có lẽ là lần thứ n.
Nhưng cô lại có chút....căng thẳng.
\-"Đây là nơi em làm sao?" Anh dừng lại ở một tiệm bánh ngọt nhìn cô.
\-"Đúng rồi! Cảm ơn anh nhé! Nhưng sao anh lại biết vậy?" Cô mở hai mắt to tròn trong veo vô tội nhìn anh.
Còn trong lòng. "99% là tra tài liệu về cô! Còn phải hỏi sao?"
\-"Đây là bí mật.
Em vào đi.
Xíu gặp lại!"
"Xíu gặp lại?" Cô ba chấm đi vào làm.
Nhưng cô làm chưa được ba mươi phút thì lại nhận thêm bất ngờ.
\-"Các em.
Hôm nay quán chúng ta đổi một ông chủ mới siêu cấp đẹp trai.
Các em nhắm mắt lại tôi đếm tới ba các em sẽ mở mắt và chào mừng ông chủ thật nhiệt tình nhé!" Chị chủ à nhầm quản lý vui vẻ nói.
Cô trong lòng từng trận buốt giá.
Cô mong cái điều cô nghĩ sẽ không phải là sự thật...
\-"Một-Hai-Ba!" Cô mở mắt ra.
Quả nhiên là anh! Cô nghe thấy tiếng tim mình vụn vỡ.
Đáng lẽ cô nên vui.
Nhưng sao cô...lại thấy bi thương như vậy!
\-"Chào.
Tôi là Lãm Nghiệm Thuần.
Sau này mong mọi người giúp đỡ cùng tôi xây dựng Cake Love." Cô cùng mọi người vỗ tay nhiệt tình chào đón anh.
\-"Hôm nay có lẽ tôi có chút việc nên sẽ rời đi trước! Còn tiệc tôi sẽ đãi mọi người sau! Tạm biệt nhé!" Anh tới như một cơn bão và rời đi như một cơn gió làm cô thật không biết nên dùng từ gì để diễn tả.
\-"Này! Anh chủ quán đẹp trai quá! Đã có người yêu chưa? Hình như anh ấy rất giàu thì phải!" Mọi người trong quán thấy anh vừa đi liền chúi đầu vào buôn.
Mặt cô cũng xuất hiện trong đó.
Nhưng khuân mặt cô vẫn luôn chỉ một biểu cảm cá chết!
Anh tới như vậy...bảo cô phải xả vai sao đây? Cô chỉ có thể xả vai Bạch Liên khi ở nhà và đi làm.
Giờ anh tới giám sát như vậy! Giết cô luôn đi! Cô làm biểu cảm không còn thiết sống.
*Ký chủ vui lên đi! Đâu ai bắt cô phải diễn vai bạch liên?*
Cô nổi đóa trong lòng!
*Ngươi không hiểu.
Cái khuân mặt bạch liên này ta không nỡ diễn vai vô sỉ ngươi hiểu không? Đây là khuân mặt người gặp người thương.
Hiếm khi ta có thể sở hữu khuân mặt ngây thơ như vậy! Ta không thể làm gì có lỗi với nó!*
Cái gì nên làm hay không nên làm không phải cô cũng đều làm rồi sao? Nó còn chưa kể vụ cô đã dùng tiền của chủ thể để đi mua máy chụp ảnh sau đó núp bên tường sử dụng máy ảnh chụp lén con trai đâu! Đã vậy toàn ảnh có thể khiến người khác hiểu lầm. Mà nó lại không dám tố ký chủ.
Càng nói càng đau lòng coi như nó chưa từng nói gì đi! Ký chủ này