Chương 1
Cô là Vũ Nhạc năm nay đã gần 24 tuổi.
Nghe tên hay, nhan sắc cũng thuộc dạng nuốt trôi.
Cuộc đời bình thường tới tầm thường, làm một kẻ làm công ăn lương.
24 năm không một mảnh tình vắt vai.
À không, à ừ.
Là vậy đấy.
Cô chẳng có động lực gì cho bản thân.
Cũng chẳng tìm thấy chút gì đó thú vị để cô có hứng thú cho tới một ngày kia.
Mùa xuân năm XX
\-"Cháu gái.
Cháu thích cái chuông này chứ?"
Vũ Nhạc đang đi dạo cùng bạn bỗng dừng lại nhìn tới một bà lão tóc trắng vẻ mặt nhân hậu tiến tới nhìn mình.
Cô lễ phép cười nhìn bà cụ nhưng chưa kịp nói gì thì người bạn bên cạnh liền nói.
\-"Nhạc Nhạc cậu xem.
Cái chuông kia thật đẹp.
Rất hợp với cậu đó."
Cô nhàn nhạt lướt qua cái vòng đeo tay có chiếc chuông rồi lại kéo tay tiểu Hoa.
Đồng nghiệp của cô, cô không thích chiếc chuông kia một chút nào.
Nó đem tới cho cô dự cảm không mấy tốt lành.
\-"Thật ngại, cháu không mua ạ! Này Tiểu Hoa.
Đi thôi."
Cô từ chối bà rồi quay qua tiểu Hoa muốn kéo cô nàng đi.
Bất quá cô đang định đi thì bà cụ lại giữ tay cô.
\-"Cháu gái! Bà nói không sai đâu, chiếc chuông này sẽ đem lại may mắn cho người đeo nó.
Có rất nhiều người muốn mua nó nhưng bà không bán.
Chỉ là khi cháu đi qua ta thấy nó rất hợp với cháu.
Như đã có cơ duyên, ta mới bán cho cháu.
Cháu gái! Đừng để lỡ sẽ hối hận."
Cô thở dài nhìn bà cụ vẫn luôn cố chấp trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn mỉm cười, về mấy cái này cô vốn không tin.
Cô lại không muốn làm bà cụ kia buồn phiền, kiếm được đồng tiền cũng không dễ dàng gì với bà.
A Hoa thấy vậy liền xúm tới.
\-"Vậy cụ ơi.
Cháu sẽ mua, bao tiền ạ?"
Bà cụ nhìn A Hoa mỉm cười thân thiện.
\-"Thứ này không dành cho cháu.
Nó dành cho bạn cháu."
Bà cụ liếc qua A Hoa rồi lại quay về phía cô.
A Hoa sững người rồi tiếp tục mỉm cười.
\-"Vậy cụ bán cho cháu đi! Cháu sẽ tặng lại bạn ấy."
Cô kéo tay A Hoa.
\-"Xin lỗi cụ.
Cháu không muốn mua ạ, bạn cháu nói đùa.
Cụ đừng tin."
Bà cụ kéo tay cô lại rồi nhét chiếc chuông vào tay cô.
\-"Không cần cháu trả tiền.
Nếu là cháu, ta tặng không cho cháu cũng được.
Thôi ta đi đây.
Tạm biệt! Chúa sẽ phù hộ cho cháu."
Bà cụ nói rồi lật đật đi.
Nhìn bà cụ có vẻ bí hiểm.
Nhưng, hình như có gì đó sai sai.
\-"Khoan đã cụ....."
Cô chưa kịp chạy theo bà cụ thì.....
\*Rầm\* Một chiếc xe tải đi qua cán phải bà cụ.
Bà đã mất tại chỗ.
Cô đứng hình, cô đang định nhắc bà cụ.
"Giờ đang là đèn xanh mà!"
Bất quá đã không kịp.
Cô và A Hoa im lặng gọi xe cứu thương, sau khi xe cứu thương và cảnh sát tới đã gọi được người nhà của nạn nhân.
Không ai nói gì.
Hôm sau cô đi tới ngân hàng rút tiền nhưng thật không may lại gặp phải lũ cướp.
Con mẹ nó! Bà lão không phải nói chiếc chuông này đem tới may mắn cho cô không phải sao? Vậy mà từ khi đeo chiếc chuông kia.
Cô liền ăn đủ mọi loại xui xẻo! Bình thường cô đi đường thì không sao, nhưng từ khi đeo nó.
Đi đường hết bình hoa rơi vào người tới chó đuổi cắn.
Giờ ngay cả đi rút tiền cũng bị cướp hỏi thăm là sao?
\-"Mấy người kia! Mau lôi tiền ra đây ai mà có cử động nào khác đừng trách tao súng đạn vô tình."
Ai nấy đều lôi tiền ra, ngay cả nhân viên ngân hàng cũng vậy.
Cô thì ngồi trong góc khuất nên có lẽ bọn chúng không để ý.
Với cái số xui tận mạng của cô.
Nếu hôm nay cô mà sống, cô xin thề sẽ dùng nửa đời còn lại đi tu.
Những tên cướp này theo cô để ý thì hình như chúng đi cướp khá nhiều thì phải.
Từ trang bị tới cách tổ chức phân chia công việc.
Tầm 15 tên mà không hề bị loạn.
Rất hiểu ý nhau, cơ hội làm chúng phân tâm bằng 0.0
Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh đang rút điện thoại ra liền giật mình, trong lòng cô điên cuồng gào thét.
"Ôi mẹ ơi ông ta đùa sao? Tình hình như vậy mà để bọn chúng biết không bị bắn cho tan xác mới lạ."
Cùng lúc đó cảnh sát cũng đã bao vây tòa nhà.
\-"Những người bên trong kia.
Cảnh sát đã bao vây nơi này, khôn hồn thì bỏ súng xuống đầu hàng! Nếu không.
Đừng hòng chạy thoát."
Một nữ cảnh sát cho biết, tên cướp kia nghe vậy liền ném một cái khăn chùm đầu giống hắn về phía cô.
\-"Mày đội nó vào.
Đừng có linh tinh, không tao bắn nát xác."
Cô run rẩy chùm mũ vào.
Hắn lôi cô ra khỏi đám người.
Người đàn ông kia bị bất ngờ liền rơi điện thoại ra, tên cướp thấy vậy trực tiếp đánh ngất tên kia.
Cô thở dài.
\-"Trên tay tao có con tin, mau đem hai chiếc xe còn xăng lại đây.
Nếu không, tao sẽ giết chết tất cả."
Tên đầu đàn bắc loa thông báo.
\-"Được rồi.
Các anh bình tĩnh, xe chúng tôi để ở ngoài.
Các anh mau thả con tin.
Chúng tôi sẽ không bắn!"
Tên cướp cũng đâu phải ngu.
Hắn nháy mắt với đồng bọn ra hiệu.
Chúng hiểu ý, tên nào tên đấy cuốn túi tiền thành những lá chắn bằng tiền quanh cơ thể.
Riêng hắn có lá chắn thịt là cô.
Cô lười biếng mặc hắn.
Hắn cũng thấy lạ vì hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút sợ hãi từ cô, không kháng cự cũng như run rẩy.
Giống một con rối mặc bọn chúng làm như nào thì làm! Bất quá, hắn thích liều.
Khi cô bước ra liền thấy hai chiếc xe ở đó bọn cướp ra từ từ rồi ra hết, chúng ra xong liền thấy cánh cửa ngân hàng đóng lại.
Chúng bắt đầu hoảng loạn.
Cứ ngỡ cô sẽ sống khi bọn chúng hoảng loạn như vậy.
Nhưng không.
\*Đoàng\* Một viên đạn từ đâu tới găm thẳng vào người cô khiến cô sững sờ.
WTF.
Chuyện gì đây? Cô không chết vì cướp mà chết vì cảnh sát sao?
Ở một góc nào đó.
\-"Mày điên à! Đấy