Hắn liếc qua cô rồi dìu cô về chỗ ngồi.
Lúc cô đi qua còn thấy y vẫy vẫy tay về phía cô.
Không lẽ cô cắn lưỡi tự sát luôn? Bữa tiệc vẫn là ca múa như bình thường.
Các chính nữ của các quan thi nhau trổ tài.
Cô ngồi ngáp lên ngáp xuống.
Cô muốn ăn mà mỗi lần chuẩn bị gắp lên liền thấy ánh mắt của hắn tia lại.
Cô dám ăn nữa sao? Đương nhiên là không rồi! Cô ứa nước mắt.
Không lâu sau Thái tử cùng Thái tử phi tới.
Được diện kiến nữ chính quả là nghiêng nước nghiêng thành.
Cô chỉ biết cảm thán nhưng cũng không dám động vào nữ chính.
\-"Phụ hoàng.
Nhi thần sớm nghe nói về tài nghệ của Tứ vương phi xuất chúng.
Bất quá nhi thần chưa từng được mở rộng tầm mắt.
Nay có dịp Thái tử Tác Ba Nhĩ tới đây.
Chúng ta có thể mời Tứ vương phi góp vui chứ?"
Tên Thái tử chết tiệt nói rồi hướng về phía cô.
Hoàng đế thấy vậy cũng gật gù.
\-"Đúng vậy.
Trẫm còn nhớ điệu Chu tước trước ngươi múa.
Trẫm cảm thấy thật thoát tục nhớ mãi không quên.
Không biết Tứ vương phi có thể múa lại lần nữa?"
Cô chỉ biết mỉm cười nho nhã.
Không lẽ bây giờ cô chạy lên ôm chân hoàng đế và kêu "Đại ca tha mạng?" Cô đứng lên nhẹ nhàng bước ra giữa khán đài.
\-"Hoàng thượng có lời.
Thần không thể chối từ.
Bất quá...hôm nay thần lại chuẩn bị điệu Bạch Vũ để tỏ lòng thành kính với Hoàng Thượng.
Mong người không trách thần!"
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Hoàng thượng đã mở lời như vậy.
Tứ vương phi vậy mà lại trả treo?
\-"Hoàng thượng.
Ta muốn thưởng thức thử điệu Bạch Vũ của Tứ vương phi.
Mong người ân chuẩn!"
Tác Ba Nhĩ lên tiếng giải nguy khiến triều đình tiếng xì xào càng lớn.
\*Tại sao cô không múa điệu Chu Tước?\*
\*Bởi vì ta tuy nhớ.
Cơ thể tuy thích hợp nhưng tâm hồn không phải ta.
Điệu múa sẽ toát ra tâm hồn ấy.
Tâm hồn cô ấy chứa đầy bi thương cùng oán hận.
Nhưng lại mạnh mẽ và kiêu ngạo giống Phượng Hoàng.
Trước kia cô ấy muốn làm Thái tử phi nhưng lại bị gả cho vương gia.
Lúc ấy chính là lúc diễn tả điệu múa hoàn hảo nhất.
Giờ đây bắt ta diễn lại.
Thật khó.
Vậy nên ta sẽ chọn Bạch Vũ.
Một điệu khó tương đương nhưng lại mang trong mình sự quyết đoán tin tưởng và mạnh mẽ.
Như vậy ta sẽ nhắm vào hai con nhạn Thái tử và Tứ vương.
Cho họ nghĩ rằng ta tận tâm với họ.
Cũng là cho Hoàng Thượng hiểu rằng...ta muốn an phận làm một người bình thường.
Đừng chọc tới ta!\*
\*Ngay cả Hoàng Thượng cô cũng dám cảnh cáo?\*
\*Nếu không thì sao? Rõ ràng Hoàng Thượng biết bài múa ấy ta múa khi muốn tranh chức Thái tử phi.
Vậy mà nhắm mắt làm ngơ.
Nay bắt ta đã là lão bà của Tứ vương múa lại bài múa ấy không phải là tát vào mặt Tứ Vương? Hoàng Thượng có lẽ nghĩ rằng ta còn như trước sao? Nực cười!\*
\-"Nếu Thái Tử Tác Ba Nhĩ đã có lời.
Vậy phiền Tứ Vương Phi rồi!" Cô mỉm cười.
\-"Không dám." Nói rồi cô lui xuống.
Lần này chính Tứ vương gia đàn cho cô múa.
Hai người kết hợp vô cùng ăn ý như đã diễn tập rất nhiều lần.
Từng ánh mắt.
Từng cử chỉ.
Ngay cả cánh lụa tung bay theo gió cũng khiến người xem bị hút hồn.
Mạnh mẽ nhưng xen mềm mại.
Cứ vậy.
Cứ vậy tới khi kết thúc bài múa.
Mọi người vỗ tay.
Hoàng Thượng sau khi ban thưởng xong liền cho phép cô về chỗ.
Lần này nữ chính lên sàn.
\-"Phụ vương.
Sớm nghe Tứ vương phi cầm kỳ thi họa đều tinh thông.
Nay nhân dịp Thái tử Tác Ba Nhĩ có đây và Tứ vương phi có mặt.
Nhi thần thỉnh cầu có thể so tài với tứ vương phi.
Và chủ đề nhi thần muốn so tài với tứ vương phi đó chính là Mông cổ! Nhi thần muốn mời Thái tử Tác Ba Nhĩ làm chủ khảo." Hoàng thượng xoa xoa bộ râu dài gật đầu.
\-"Không biết ý kiến của Tác Ba Nhĩ thái tử như nào?"
\-"Hiếm khi có dịp được tận mắt chứng kiến một cuộc đọ sức giữa hai mỹ nhân như vậy...thần không bằng tuân mệnh!"
\-"Nếu thái tử đã đồng ý.
Được rồi.
Chúng ta bắt đầu! Thái tử Tác Ba Nhĩ mời ra đề!"
Hắn gật đầu mỉm cười nhìn qua cô đầy ý vị.
\-"Cuộc thi thứ nhất.
Đó chính là....phiền Thái tử phi và Tứ vương phi hãy vẽ ta!"
Một cái đề rất ư là ba chấm.
Nhìn mặt hắn làm cô nhớ tới tên sát thủ nào đó bị đánh tới bầm dập.
Cô bất giác ôm đầu.
Hay cô chịu thua luôn nhỉ? Thực sự nhìn mặt hắn cô sắp không nén nổi cười rồi.
Cũng không hiểu hắn yêu bản thân như nào lại đi ra cái đề như vậy hơn nữa rốt cuộc hắn bôi thuốc như nào mà lại nhanh lành như vậy.
Thậm chí cô còn không thấy sẹo.
Giấy bút được mang lên.
Phía Thái tử phi đã hì hục vẽ.
Tác Ba Nhĩ đứng thẳng lưng bộ dáng thẳng thắn cố gắng đưa ra toàn bộ những gì tốt đẹp nhất.
Cô thấy vậy cũng bắt đầu bước vào vẽ.
Cô vẽ nét bút đầu tiên liền nhớ tới tên trộm hôm ấy tay bắt đầu run run.
Không được.
Hôm nay dù như nào cô cũng không được thua một ván nào.
Cô bỗng nảy ra ý tưởng.
Vừa vẽ cô vừa cảm khái bản thân thật thông minh.
Sau hai nén hương trôi qua.
Cô và Thái Tử Phi đồng thời cùng lui bước.
Bức tranh được đem lên khiến người thấy sững sờ.
Bức tranh của Thái tử phi là vẽ ra một Tác Ba Nhĩ ánh mắt sáng tràn đầy khí khái quân tử.
Còn bức tranh của cô là vẽ một đàn ngựa hoang đang phi trên đồng cỏ.
Con ngựa đầu đàn cô không vẽ cả con mà chỉ vẽ