Lam Mặc muốn mở cửa nhà trọ cô nhưng hắn chợt nhận ra cô đã khóa cửa.
Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm Lam Mặc sống trên đời lại bị một nữ nhân nhốt trong ngôi nhà này.
Không biết sao, nhưng hắn có cảm giác muốn giết người.
Thật sự muốn giết người.
Trong khi ai kia bực bội thì ở nơi nào đó.
\-"Lam Thiên anh muốn dùng gì? Campuchino ở đây rất ngon đấy."
\-"Vậy cho một campuchino đi.
Còn em?"
Lam Thiên kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Cô cũng rất lịch sự mỉm cười gật đầu cảm ơn anh.
\-"À.
Em uống coca."
Cô quay ra chị chủ quán đang bị ai kia đớp hồn liền thở dài.
\-"Chị ơi! Chị?"
Chờ chị kia hoàn hồn lại liền lắp bắp.
\-"Hai người uống gì?"
Cô thở dài.
Trai đẹp quá cũng khổ.
\-"Cho em một campuchino và một coca cảm ơn."
Cô gần như muốn dựng lông lên.
Mục tiêu của cô thu hút bướm nhiều như vậy...hay cô trực tiếp đem hắn về nhà rồi nhốt lại công lược từ từ nhỉ?
\-"Anh sao lại bất hòa với Lam tổng như vậy? Dù sao hai người không phải đều là người nhà hay sao?"
Anh nhìn cô cười.
\-"Không có gì.
Chỉ là thấy anh ta không thuận mắt cho lắm.
Từ bé tới lớn đều luôn tranh dành mọi thứ của tôi.
Vậy thôi."
Cô nhìn Lam Thiên, anh vẫn đang phòng bị cô.
Cũng đúng! Dù sao cũng vẫn chưa đạt tới 70% sao có thể kể mọi việc chứ.
Bỗng cô cảm nhận.
Con đường công lược ngày càng...
\-"Ầy.
Sao anh lại nói như vậy chứ? Rõ ràng anh so với anh ta tốt hơn nhiều mà! Anh vừa đẹp trai lại rất ấm áp.
Khác hẳn cái tên mặt lạnh kia mà! Anh còn tốt hơn hắn nhiều.
Hazz làm thư kí của hắn anh biết không.
Cảm giác như ở cạnh hổ vậy.
Chỉ lo bị gặm thịt.
Mà còn bị bóc lột tới nhừ xương."
Cô làm bộ mặt bất đắc dĩ khiến anh bật cười.
\-"Không phải em rất thích anh ấy sao?"
Cô làm vẻ mặt mệt mỏi phẩy phẩy tay.
\-"Anh không hiểu đâu.
Lúc trước ấy! Chắc chắn em bị mù rồi!"
\-"Đồ của hai người đây."
Nữ phục vụ mang đồ tới hai mắt dán chặt vào Lam Thiên cô đành cầm tay anh.
\-"Anh yêu đồ uống tới rồi.
Anh đừng cứ mải nhìn em vậy.
Em ngại a!"
Anh nhìn tay hai người đan vào nhau môi bất giác cong lên nụ cười.
Cô có cảm giác như mắt cô mù rồi.
Bình thường anh hay cười bất quá sao nụ cười này thật chói chang.
Suýt nữa thì trái tim bé bỏng của cô bị rơi rồi.
\-"Em yêu.
Nhìn em chưa bao giờ là đủ được.
Em là người anh yêu nhất trên thế giới này.
Đối với anh...em ngại càng đáng yêu hơn đấy."
Nữ phục vụ kia thu lại ánh mắt sau đó liền chuồn.
Cô thu lại tay rồi nhìn lại bản thân.
Da gà da vịt đầy đủ cảm thán.
\-"Đại ca anh không đi làm diễn viên thật uổng phí."
Anh hùa theo cô cũng gật đầu.
\-"Tôi cũng cảm thấy vậy đấy."
Nói rồi cả hai đều bật cười.
Anh cảm thấy ở bên cô thật thoải mái.
Giá như cô ngày nào cũng ở bên mình thì thật tốt.
Anh có cảm giác.
Chỉ khi ở gần cô....anh mới chính là anh.
\*Độ hảo cảm tăng thêm 15% hiện tại là 50% Mong ký chủ tiếp tục cố gắng\*
Khoan.
Hệ thống không phải đùa cô chứ? Như vậy đã 50% rồi sao? Không phải dễ dãi quá hay sao?
\-"Anh đẹp trai giàu có như vậy chắc trước đây rất nhiều người thích anh rồi đi?"
\-"Trước nay họ đều nhìn thấy anh tôi...chưa bao giờ nhìn thấy tôi.
Anh ấy cao lãnh.
Luôn giành vị trí đứng đầu...không phải cô cũng biết sao?"
Cô đồng tình nhìn anh.
\-"Không sao.
Tôi hiểu mà.
Có phải trong nhà bố mẹ anh cũng thiên vị anh ta hơn.
Đúng chứ?"
\-"Ừm.
Họ chưa bao giờ biết tới những cố gắng cũng như nỗ lực của tôi.
Với họ anh trai tôi mới là số 1.
Anh ta mới xứng là con trai họ.
Mọi người cũng vậy.
Không ai nhìn thấy tôi."
Cô im lặng.
Bây giờ thì cô hiểu vì sao hai anh em họ là như vậy rồi.
Đều không phải vì ganh tị sao? Ganh tị chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất.
Nó đứng sau mọi thảm cảnh.
Vì ganh tị có thể đẩy con người ta tới bờ vực của tội lỗi.
Cũng may anh ta cô có thể cứu.
Nhưng ganh tị thôi chưa chắc đã đủ...
\-"Sao anh lại nói vậy chứ? Không phải tôi thấy anh sao? Không phải bên anh còn có tôi hay sao? Đừng bao giờ suy nghĩ như vậy nữa."
Lam Thiên nhìn cô rồi bật cười.
Tay đưa lên xoa đầu cô.
\-"Cô là đồ ngốc!"
\-"Nào.
Ai cho anh xoa đầu tôi chứ.
Tóc rối bây giờ! Tôi khả ái đáng yêu như vậy.
Anh nỡ gọi tôi là kẻ ngốc sao."
Vậy là cả hai người cười đùa cả buổi sáng.
Sau khi anh về cô mới sực nhớ tới đại boss vẫn đang bị nhốt ở nhà liền thót tim.
\-"Đại boss.
Đại boss.
Anh tỉnh chưa?"
Cô không nghe được động tĩnh liền thở phào tính mở cửa bỗng nghe tiếng động.
\-"Đại Boss.
Đại boss? Lam tổng.
Lam đại nhân! Anh đừng hù tôi mà!"
\-"Cô còn dám vác mặt về hay sao? Cô có biết tôi bị nhốt ở đây bao lâu rồi không! Cô có tin tôi gọi cảnh sát không? Còn không mau mở cửa?"
\-"Đại nhân.
Chỉ cần anh tha cho tôi lần này tôi liền thả anh!"
\-"Cô còn dám bàn điều kiện với tôi? Không tin tôi gọi cảnh sát?"
\-"Đại nhân.
Anh là đại boss không phải anh gọi cho người khác mở cửa cũng được hay sao? Điện thoại anh tôi tin đã hết pin chắc luôn.
Nếu anh vẫn muốn làm ầm lên.
Báo đài biết tin anh đường đường là đại chủ tịch tập đoàn Lăng thị bị nhốt vậy không phải mất hết mặt mũi hay sao? Nếu như anh chấp nhận không truy cứu.
Tôi liền thả anh!"
Lam Mặc lần thứ hai trong đời lại bị một thư kí bắt ép.
Hắn thật không hiểu.
Là cô sốt tới phát điên hay sao? Bất quá...cô cũng khá đáng yêu.
Không ngờ.
Chỉ vậy hắn cũng nhìn được mặt khác của cô.
\-"Được rồi.
Chỉ cần cô thả tôi.
Tôi liền không truy cứu!"
\-"Đại boss là anh nói.
Tôi nghi âm lại rồi."
Lúc đó cô mới an tâm thả hắn! Nhưng khi cô vừa bước vào nhà liền có một lực đẩy cô vào góc tường.
Tay cô nhanh chóng bị ai đó cướp chùm chìa khóa rồi cô cảm nhận một làn gió thoảng qua cô.
Lúc đó cô chỉ kịp thốt lên.
\-"Xong đời!"
Quả đúng như cô nghĩ.
Ai kia đã sớm khóa cô ở trong nhà!
\-"Boss đại nhân không phải anh nói không truy cứu hay sao! Sao lại nhốt tôi?"
\-"Không truy cứu không có nghĩa tôi không báo thù.
Con người tôi ấy à! Có thù tất báo.
Hơn nữa tôi cũng là lo lắng cho cô không phải sao? Cô đang ốm.
Tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đừng có chạy linh tinh.
Nên nhớ ! Mai cô hết ngày nghỉ!"
Nói rồi cô liền không nghe thấy thêm tiếng động nào!
\-"Con mẹ nó! Anh có phải quân tử không vậy? Là quân tử anh mở cửa đi! Tôi khô máu với anh!"
Ai kia nghe được mấy câu này ban đầu là ngạc nhiên sau đó liền vui vẻ mỉm cười.
\-"Có ngon thì cô tự ra đi! Nếu không....Khi nào tôi tâm tình tốt liền mở!"
Sau đó...không còn sau đó nữa.
Cô bị nhốt và hắn tới công ty.
\-"Này nghe không! Hôm nay boss trưa mới thấy tới công ty đấy.
Hơn nữa trên môi lúc nào cũng mang theo nụ cười! Tôi thấy tận thế sắp tới rồi!"
\-"Không phải ai lại cải trang thành boss chứ?"
\-"Ai chọc mù tôi đi! Biểu hiện đó không phải đang yêu sao?"
Cô ngồi trong nhà mà suy nghĩ liên tục.
\*Ê hệ thống! Nam chính không phải có bệnh rồi chứ!? Sao hắn ta cư xử kỳ lạ vậy?\*
\*Đại boss bị cô nhốt phát điên rồi chăng!\*
\*Xàm xí! Ngươi không phải hệ thống sao? Ta đang hỏi ngươi đó!\*
\*Ta không biết!\*
Có chết nó cũng không nói hảo cảm Nam chính đối với cô đã tăng lên thành 60% đâu!
\*Hệ thống! Không phải hắn thích ta rồi chứ?\*
\*Ký chủ thỉnh tự trọng.
Cô nghĩ cô như vậy.
..như vậy...hắn ta thích được sao?\*
Cô nhìn lại bản thân.
Không phải rất tốt sao?
\*Những người không tự tin thường luôn nghĩ mình rất tốt!\*
Hệ thống nào đó lên tiếng.
Cô im lặng cầm gạch trên tay nhướng mày
\*Hử\*
\*Hệ thống đã offline\*
Cô liền im lặng đặt gạch xuống.
Có lẽ lần sau cô nên ném bom.
Bên nào đó!
\-"Lam tổng! Chìa khóa đó là!?"
\-"Chìa khóa chuồng chó!"
Thư ký nào đó trợn trắng mắt.
"không phải ông chủ trước giờ ghét nhất là chó sao?"
Cô ở trong nhà an nhàn ăn bánh ngắm trai tìm kế công lược Lam Thiên còn boss nào đó.
\-"Lam tổng đây là hợp đồng với Lăng gia.
Hắn ta đòi ký với Lam Thiên thiếu gia chứ không phải ngài.
Nếu ngài để vụt hợp đồng này vào tay hắn ta.
Hắn ta sẽ được đám hồ ly kia ủng hộ.
Vị trí ngài e là khó giữ."
\-"Mau sắp xếp một cuộc hẹn đi.
À.
Dạo này thư ký thực tập kia sao rồi?"
\-"Ý ngài là Lạc tiểu thư?"
Lạc Vân là tên nữ chủ.
\-"Ừ."
\-"Cô ấy khá được việc.
Đây là tư liệu mà anh bảo tôi điều tra."
Hắn nhìn qua tư liệu rồi gật đầu.
\-"Lui ra đi."
Thư ký kia biết điều liền rời đi.
Hắn nhìn sấp tài liệu trên bàn thở dài. Không biết từ bao giờ hắn đã chẳng còn để ý tới cô thư ký mà hắn cho là thú vị.
Hắn trực tiếp đem xấp tài liệu ném đi.
Hắn ngước lên nhìn đồng hồ đã 21 giờ đêm liền sực nhớ cô vẫn đang bị nhốt ở nhà.
Hắn nghĩ tới hôm nay cô chửi mình bỗng bật cười.
Chắc cô vẫn đang rủa hắn đi? Hắn liền mặc áo ra ngoài.
\-"A!"
Tiếng va chạm vang lên.
Hắn nhìn xuống.
\-"Tổng...Lam tổng.
Tôi...tôi xin lỗi."
Lam Mặc nhìn cô ta lắp bắp cũng lười biếng gật đầu.
Hắn không thèm nhìn cũng chẳng thèm hỏi thăm liền rời đi.
Ở nhà vẫn còn một con cẩu.
Hắn mà không về.....cô chắc chắn sẽ cắn nát xác hắn đi?
Nam nhân là vậy.
Khi bạn còn thú vị họ sẽ sinh cảm giác muốn chinh phục.
Nhưng khi họ thấy người khác thú vị hơn.
Bạn liền bị lãng quên.
Hắn đi tới trước nhà cô nhìn nhà cô sáng đèn liền tủm tỉm cười đi lên.
\-"Cạch!"
Hắn nhíu mày.
Hắn nhớ hắn đã khóa cửa nhà.
Sao cửa lại mở? Không lẽ hỏng? Cũng lúc