Cô trở về lại phòng.
Tỏa Linh Đăng đang ở đó.
Cô chạm vào lại không hề bị sao.
Ngược lại cô còn có thể tương tác lại với Tỏa Linh Đăng cô có chút khó hiểu.
"Cạch" tiếng cửa phòng mở ra.
Cô vội để Tỏa Linh Đăng trở lại.
\-"Hai người đi chậm vậy sao?"
Cô cười cười.
Tần Lãng lướt qua Tỏa Linh Đăng rồi dừng lại một chút nhìn lại nó.
Tim cô như chậm lại một nhịp nhưng rất may Tần Lãng đã đi qua.
Cô thở phào nhẹ nhõm quay qua vẫn thấy Dương Chiêu nhìn mình.
Cô đưa tay lên xoa mặt.
\-"Mặt tôi có gì sao?"
\-"Không có gì...chỉ là."
Dương Chiêu rút từ đâu đó ra một lá bùa.
Anh tiết sát lại gần cô, cô tuy không cảm nhận được chút đe dọa nào từ lá bùa đó nhưng vẫn phải thử sợ hãi để xem anh có ý định gì.
\-"Anh...anh muốn làm gì?"
Cô và Dương Chiêu vẫn vậy.
Một kẻ tiến, một người lui rồi bỗng nhiên cô chạm vào Tỏa Linh Đăng khiến nó bị đổ.
Cả Dương Chiêu lẫn Tần Lãng đều đứng hình nhìn cô.
\-"Em có thể...chạm vào Tỏa Linh Đăng mà không bị sao sao?"
Anh ngạc nhiên nhìn cô.
Cô dùng bộ mặt vô tội nhìn anh.
\-"Hả? Em chạm vào được sao?"
\-"Em chạm thử vào đi!"
Tần Lãng nghiêm túc nhìn cô.
\-"Không đâu! Em...lỡ như em bị nhốt vào thì sao?"
Cô sợ hãi lui lại tính chạy khỏi căn phòng đó.
\-"Nếu em chạy thì đừng bao giờ về lại đây nữa!"
Tần Lãng lạnh lùng nhìn cô.
Cô lại sợ hắn sao? Ai sợ thì sợ cô còn lâu mới sợ!
\-"Được thôi! Nếu cậu đã có ý quyết như vậy...Hạ Hạ.
Em theo anh trở về nhà!"
Dương Chiêu trước kia vì không muốn kế thừa gia sản của nhà đã bỏ nhà đi! Lần này...cùng lắm anh sẽ trói buộc ở lại nơi đó.
Ít ra cũng sẽ có cô bên cạnh chỉ anh và cô.
\-"Dương Chiêu!"
Cô nhìn anh sau đó xoay người.
\-"Em cần suy nghĩ.
Mai em sẽ trở lại và cho anh câu trả lời."
Cô ngoái đầu lại nhìn Tần Lãng sau đó rời đi.
Cô tới khu vui chơi bây giờ đã đóng cửa.
Không còn vui vẻ náo nhiệt như vài tiếng trước.
Giờ chỉ còn vài linh hồn vô định đi lảng vảng.
Những ngạ quỷ gào thét oán than lại làm cho tâm trạng của cô tồi tệ hơn.
Bỗng một cánh tay bịp mắt cô lại.
Hệ thống mất kết nối.
Cô vội vã muốn bay đi nhưng lại bị kéo lại.
Cô nhìn vào đôi mắt đầy ý cười lấp lánh ánh sao đó...trái tim chợt nhói lên.
\-"Khi nàng buồn không phải rất thích chơi trò đó sao?"
Lại là nam nhân đó.
\-"Sao ngươi lại ở đây?"
\-"Chỉ cần nàng buồn, ta sẽ luôn bên nàng!"
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cô muốn kháng sự nhưng...bản thân lại như bị trói buộc.
\-"Có lẽ nàng chưa thể nhớ ra ta.
Nhưng nàng yên tâm.
Nhất định ta sẽ giúp nàng tỉnh lại.
Nhạc Nhạc!"
Cô nhìn hắn tan biến đi như mọi lần.
Cuối cùng cô cũng được giải thoát.
Cô thở phào nhẹ nhõm nhìn lại hệ thống đã thấy offline.
Không phải bình thường hệ thống thường online xem xét cô sao? Mỗi lần hắn tới hệ thống liền ngoài mất kết nối lại rất hay offline.
\-"Hạ Hạ!"
Cô nhìn xuống liền thấy Dương Chiêu mỉm cười bước tới.
\-"Em...vẫn muốn chơi sao?"
Cô tiếp đất nhìn anh rồi nhìn xung quanh.
Nơi này có nhiều ngạ quỷ quá.
\-"Anh trở lại đi! Nơi này không an toàn!"
\-"Không sao.
Anh không muốn trở lại!"
Anh mỉm cười.
\-"Anh muốn ôm em!"
\-"Em là người âm.
Dù dương khí của anh tốt ra sao nếu quá gần gũi với em...em e sức khỏe của anh sẽ gặp vấn đề!"
\-"Không sao!"
Dương Chiêu mỉm cười muốn kéo cô ôm cô vào lòng nhưng khi chạm vào cô tay anh lại xuyên qua.
\-"Ngay cả ôm lấy em...anh cũng không thể hay sao?"
\*Ding! Điểm hảo cảm \-5%\*
Cô hốt hoảng nghe hệ thống phụ báo.
Giờ độ hảo cảm chỉ có 25% anh còn giả bộ thân thiết đòi ôm cái gì chứ? Độ hảo cảm này có khác gì là một người đi đường để lại cho cậu chút thân thiết.
Cô tiến sát lại gần anh ôm lấy anh vào lòng.
\-"Em đây!"
\-"Hạ Hạ!"
Anh ôm lấy cô.
Cô lạnh ngắt không hề có hơi ấm.
Nhưng...trái tim anh lại bi thương tới cùng cực.
\-"Em không còn nhớ gì...đúng không? 1314.
Một đời một kiếp.
Em không nhớ đúng không?"
Cô có chút ngạc nhiên.
Không ngờ Dương Chiêu lại nói thẳng tới vậy.
\-"Dù em không nhớ cũng không sao.
Anh tin nhất định em sẽ nhớ lại!"
Anh mỉm cười rời khỏi cái ôm của cô sau đó cầm tay cô rời đi.
Vậy mà mới đi được một đoạn cô và anh liền gặp vài kẻ say rượu loạng choạng đi về.
Vì cô đang hiện thân nên có vẻ mấy kẻ đó cũng thấy cô..
\-"Này cô em! Em đi đâu mà muộn vậy? Có muốn đi chơi cùng bọn anh không? Bọn anh còn tốt hơn tên ẻo lả cạnh em nhiều! Bọn anh sẽ cho em thấy thế nào là sung sướng!"
Cô mỉm cười.
Dương Chiêu cũng cười.
Cô nói thật có chút cảm giác ngứa tay rồi! Còn Dương Chiêu có vẻ hơi ngứa gan rồi! Nhưng bọn họ say rượu.
Không chấp!
Cô và anh mỉm cười dắt tay nhau đi qua bọn chúng nhưng một tên tóc vàng giữ tay cô lại.
Tay cô lạnh ngắt khiến hắn có chút tỉnh táo.
\-"Ầy! Cô em lạnh cả rồi! Theo hắn làm gì? Theo anh, anh đây sưởi ấm cho em!"
Hắn còn chu chu môi hướng về phía cô.
Một tên khác kéo hắn lại.
\-"Ấy! Đừng vội vã vậy chứ! Bên cô em ấy còn một thằng kìa! Vừa đúng gu tao! Chúng ta có bốn người...luân phiên nhé!"
Bọn chúng nói rồi loạng choạng bao vây lấy cô và anh.
Cô lại như con chim nhỏ hất tay lão ra chui vào lòng anh nép lại.
\-"Dương Dương! Người ta sợ quá!"
Anh đang tức giận vậy mà nghe được câu đó của cô không nhịn được bật cười.
Anh cũng không phải chưa từng thấy cô đánh nhau.
\-"Không sao! Anh ở đây!"
\-"Haha! Thông minh thì đừng chống cự!"
Một tên lấy đâu ra một thanh gỗ lao tới phía anh.
Cô hét lên.
\-"Cẩn thận!"
Anh nhanh chóng kéo cô ra và né.
\-"Ầy! Có vẻ anh không đánh hết được."
\-"Không sao! Chúng ta chạy đi!"
Cô nhanh chóng chạy tới dùng hết sức đá vào chỗ hiểm của một tên khiến hắn khụy ngay tại chỗ.
Anh thấy như vậy tuy rất muốn đánh hắn một trận nhưng trong lòng có chút tiếc thương cho hắn.
Được mở đường anh và cô cùng kéo nhau chạy.
Bọn chúng vậy mà bỏ lại người