Sau khi đi chợ về cùng anh cô cảm nhận được ngôi nhà như có lớp màng bảo vệ.
Cô chợt mỉm cười, thì ra tên đó cũng có tâm đó chứ!
\-"Em sao vậy?"
Anh nhìn qua cô.
Cô lắc đầu bám tay anh.
\-"Không có gì! Chúng ta vào làm thôi!"
Mở cửa ra cô liền thấy Trần Hạo, Tần Lãng và nữ chính ngồi xem ti vi.
\-"Về rồi sao! Trong tháng này tôi sẽ ở lại đây để chúng ta tiện hành động!"
Trần Hạo quay qua cô cười cười đung đưa cái điều khiển.
Cô liền dùng niệm lực nhấc cái chén lên muốn văng tới đầu hắn.
Vậy mà tên Trần Hạo đó nhanh tay đỡ được cái chén.
\-"Tần Lãng đã đồng ý rồi! Tôi sẽ giúp bạn cô tìm lại được ký ức và thân xác.
Cô ấy sẽ là người giúp chúng ta đánh bại tên quỷ kia.
Cô bây giờ có bao nhiêu bạn liền mua chuộc bấy nhiêu đi! Tôi sẽ siêu độ cho họ khi xong..."
Không để hắn nói xong cô liền quăng cái dẻ vào mặt hắn.
\-"Hôm nay là sinh nhật Dương Chiêu.
Công việc để sau đi! Hơn nữa Dương Chiêu cũng là chủ trọ! Anh chỉ hỏi Tần Lãng mà được sao?"
\-"Vậy thì sao? Dương Chiêu cậu chắc sẽ không từ chối chứ?"
Trần Hạo đầy tự tin nhìn qua Dương Chiêu.
\-"Tôi từ chối! Tại sao tôi phải cho anh ở lại đây chứ?"
Dương Chiêu lạnh băng tạt gáo nước lạnh vào mặt Trần Hạo.
\-"Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"
Trần Hạo cố gượng cười nhưng trong lòng có chút khó chịu.
\-"Tôi từ chối!"
Cô bỗng dưng có chút thương xót tên Trần Hạo đó.
Nhưng là vẫn không ngăn nổi bản thân cười hắn một trận.
Bất quá cô nên tỉnh táo.
Cô không được cười hắn.
\-"Cười đi! Tôi ổn lắm không sao đâu!"
\-"Haha! Cái mặt đó mà ổn! Haha cười chết tôi rồi!"
Cô ôm bụng cười tới vui vẻ trong khi mọi người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
\-"Ầy! Mấy người thật là! Kệ mấy người.
Tôi đi nấu ăn đây!"
Cô ôm đồ vào trong nhà bếp bắt đầu nấu ăn.
\-"Anh đúng là không hề nể mặt tôi chút nào!"
Dương Chiêu lạnh lùng nhìn xuống Trần Hạo trong lòng thầm nghĩ.
"Từ khi anh bắt Hạ Hạ bế là anh đã tự chọn con đường đối đầu với tôi rồi!"
\-"Việc của anh.
Đừng nghĩ tôi không biết.
Tuổi thọ của anh rất tốt, đừng có nghĩ trời cho tuổi thọ anh tốt như vậy để anh lãng phí! Nếu không sau này anh sẽ hối hận đấy! Tôi có thể giúp anh.
Chỉ cần anh chịu cho tôi ở lại."
\-"Tôi từ chối!"
Tần Lãng một bên nghe vừa hiểu vừa không liền ngắt lời.
\-"Được rồi! Trần Hạo sẽ ngủ cũng tôi.
Không làm phiền tới cậu!"
Cô ở trong bếp nghe như vậy hai mắt sáng lên.
"Nữ chính rớt đài rồi? Sao lại nhanh như vậy nữ chính liền rớt đài? Không lẽ trong lúc cô đi mua đồ có chuyện gì xảy ra mà cô không biết sao?"
Cái bệnh nhiều chuyện bật lên trong cô.
\-"Đi thôi! Tôi đưa anh vào xem phòng."
Cô không kìm được lòng vội vã đưa bánh vào lò nướng rồi chạy theo hóng hớt.
Cô núp bên góc tường nhìn hai người kia dắt nhau vào phòng rồi nhìn qua Dương Chiêu ngồi tại chỗ nhìn theo.
"Đây không lẽ là mối tình tay ba đam mỹ?"
Thấy nữ chính ngồi cúi đầu cô liền không ngăn nổi sự đồng cảm.
\-"Không sao đâu! Cùng lắm chúng ta đổi sang làm nữ phụ đam mỹ thôi!"
Cô bay ra vỗ vai nữ chính.
Anh nhìn thấy như vậy cúi đầu cười.
\-"Ngồi chờ đi! Anh đi nấu mỳ!"
\-"Từ lúc gặp thì đây hình như là lần đầu em thấy anh nấu mỳ!"
Anh gật đầu cười.
\-"Hồi đó anh nấu mỳ không tốt lắm.
Nhưng anh đã học rất nhiều."
\-"Vậy sao? Em rất mong chờ đó!"
Cô cười nhìn anh thành thạo trong bếp.
Anh nhìn cô ngồi ngoài sofa chăm chú nhìn mình lài lòng khẽ cười.
\-"Cô nói xem! Người đàn ông của tôi thập toàn thập mỹ như vậy! Thật là khiến người ta không rời được mà!"
\-"Nhưng cô không thể bám lấy anh ấy mãi được!"
\-"Tôi biết chứ! Tôi chỉ ở bên anh ấy tới khi anh ấy tìm được người mà bản thân anh ấy yêu!"
\-"Tôi thực sự đôi khi rất hâm mộ cô đấy!"
Nữ chính cúi đầu cười.
Cô cũng cười.
"Là tôi hâm mộ cô mới phải! Cô có hào quang của nữ chính mà! Dù người như nào cũng sẽ bị cô thuần hóa, dù là cô có gặp nguy hiểm cũng sẽ sống.
Còn tôi thì khác.
Phải tìm mọi cách lăn lộn để tìm đường sống! Con đường cô đi dù khó khăn cũng là lát gạch.
Còn đường tôi đi đều là sỏi đá và mảnh sành.
Nếu tôi lỡ chân chính là cái chết đang chờ."
\-"Cô không nên hâm mộ tôi!"
Cô thật lòng nói ra.
Cô đôi khi cũng mệt mỏi muốn dừng chân tại một thế giới.
Nhưng là không thể.
Cô muốn yêu đương nồng cháy nhưng vì nhiệm vụ đành phải kiềm chế tình cảm của bản thân.
Không muốn lún quá sâu.
Không muốn không.
Không phải cô không muốn.
Mà là cô sợ hãi.
Sợ hãi bản thân không nỡ rời đi.
Không như cô ấy.
Chỉ cần ở một thế giới