Trong bóng đêm, Vân Khuynh trong lòng hơi động.
Đại ý……
Nàng không cảm thấy tư thế này có điểm khác biệt rất nhỏ nào không đúng, dù sao trong giấc ngủ căn bản không có khả năng bảo trì một tư thế.
Ngược lại……
Nàng cảm thấy, tư thế của mình bày ra đã thật tốt lắm, chỉ lệch 0.1mm gì đó, không khỏi quá quỷ dị.
Nhưng hiện tại nếu tùy tiện mở mắt, chỉ sợ sẽ càng xấu hổ.
Vì thế, Vân Khuynh vẫn như cũ duy trì trạng thái yên lặng, không có nửa phần ý tứ đáp lại Lục Tiêu.
Người đàn ông nheo mắt, giữa một mảnh tĩnh mịch, trong cổ họng tựa như bật ra tiếng cười khẽ.
Giây tiếp theo.
Hắn đột nhiên xoay người, giây lát, lại lần nữa quay lại không gian bên cạnh cô gái nhỏ.
Hơn nữa, thuận thế ôm lấy nàng.
!
Vân Khuynh trong lòng nhảy dựng.
Cái quỷ gì?!
Thời điểm trước khi đi ngủ, hai người hoàn toàn là ranh giới rõ ràng, Lục Tiêu càng là một biểu hiện xem nàng như không khí.
Hiện tại…… Chẳng lẽ là đang tiến thêm một bước thử nàng thanh tỉnh hay không?
Suy nghĩ Vân Khuynh quay nhanh, lại không thể không giữ nguyên thân thể.
Mà bên kia Lục Tiêu lại gắt gao ôm lấy người.
Thân hình ấm áp bá đạo bao phủ xuống, hắn thậm chí gục đầu xuống, chôn ở cổ nàng.
Vân Khuynh thậm chí suýt khống chế không được mà nắm chặt tay.
Người đàn ông được một tấc lại muốn tiến một thước mà cười khẽ ra tiếng, hơi thở, môi mỏng xẹt qua da thịt nàng.
Sau đó, ngón tay thon dài dò ra, từ huyệt Thái Dương, vành tai, mạch cổ, xương quai xanh, ngực…… Một đường đi xuống.
Quả thực đem người giống như con nít mà đùa nghịch.
Rốt cuộc, khi tay hắn chạy đến bụng, thân mình nàng dường như cứng đờ một chút.
Lục Tiêu gợi môi, đột nhiên mở miệng bên tai Vân Khuynh: “Khẩn trương?”
Yên lặng như chết, thanh âm tiến sĩ Lục sâu kín vang lên.
“Cảm xúc có thể che dấu thông qua thần thái, nhưng phản ứng của cơ thể lại thành thật nhất. Vừa mới rồi tim cô ngừng đập nửa giây.”
“… Sợ hãi tiếp xúc thân mật sao?”
Hắn tự mình phổ cập khoa học ——
Chỉ cảm thấy, dường như mình tìm được nhược điểm của nàng rồi.
Nhưng trong cảm giác của Vân Khuynh, hơi thở nóng rực của đối phương thấm vào màng nhĩ, mang theo một trận tê dại.
Nàng không thể không run lên, rốt cuộc nhịn không được ——
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh giống như ngủ say đổi tư thế thành hướng ra phía người, thuận tiện “vô tình” ngăn chặn tay của người đàn ông sờ loạn.
Nhưng mà, trong chớp nhoáng.
Ánh mắt Lục Tiêu hơi lóe, dùng lực một chút, ngược lại quấn người vào trong lồng ngực.
Vì thế.
Hai người liền thành tư thế ôm nhau.
Vân Khuynh bất đắc dĩ âm thầm cắn môi.
Người đàn ông chơi trò lưu manh xong cười khẽ ra tiếng: “Ngủ ngon.”
Hai chữ trầm thấp, vang lên trong bóng tối, thế nhưng cho người ta một loại ảo giác nhu hòa.
Vân Khuynh lông mi run rẩy, trong khoảng cách gần sát kề cận vô hạn, tiếng tim đập của hai người như hòa vào nhau, hơi thở sạch sẽ của đối phương hoàn toàn bao phủ.
Nàng còn tưởng rằng, đêm nay sẽ khó đi vào giấc ngủ.
Nhưng trong bầu không khí kỳ dị quen thuộc mà an tâm như vậy, cùng lắm chỉ nửa phút ——
Nàng dựa vào lồng ngực hắn, thân mình hoàn toàn xụi lơ. Mà người đàn ông như ôm em bé, bá đạo khóa người thật chặt.
Không gian lại lâm vào yên lặng.
Nhưng phòng thí nghiệm lạnh lẽo cô độc, đã phá lệ có hô hấp của người thứ hai, nhuộm đẫm sự khác biệt với âm trầm yên tĩnh ngày xưa.
……
Sắc trời dần dần sáng tỏ.
Nhưng mà, ngay lúc ánh sáng sáng lên, Vân Khuynh bị nóng tỉnh.
Nàng đột nhiên mở mắt, lại thấy đầu sỏ gây tội còn đang sống chết ôm chặt mình, lực đạo to lớn, quả thực giống muốn đem người nghiền nát.
Vân Khuynh gian nan hơi ngọ nguậy trong ngực người đàn ông, hít thở không thông, lại có chút như suy tư gì.
Lại nói tiếp.
Loại tư thế bá đạo này, quả thực quá quen thuộc.
Còn có, mình tối hôm qua thế nhưng có thể ở trong lòng ngực hắn bình yên ngủ.
Kỳ thật, đã thực rõ ràng…
Nàng có chút đau đầu, không nghĩ tới người yêu ở kiếp này không chỉ không có ký ức gì …… còn trở nên khó hầu hạ như vậy.
Có điều, khi Vân Khuynh nhấc mắt, gần gũi mà đánh giá người đàn ông, bên môi vẫn còn gợi lên độ cung ——
Nhưng giây tiếp theo.
Lại ngưng ở khóe miệng.
Bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được… giữa hai chân, chạm được một chỗ nóng rực.
!
Thoáng chốc, ký ức tương quan mấy đời trước nảy lên, Vân Khuynh rũ mi mắt, lỗ tai đã là một mảnh màu đỏ.
Nhưng mà, nàng không dám động.
Lại không ngờ.
Lục Tiêu đột nhiên mở mắt, chỉ trong một cái chớp mắt ——
Liền đem Vân Khuynh áp tới dưới thân.
Bàn tay khớp xương rõ ràng một phen đè lại cổ tay nàng, mà chỗ kia càng thân mật mà gần sát thân thể của nàng.
“…… Khuynh Khuynh.”
Người đàn ông hạ trán xuống, tiếng nói ấm ách mơ hồ mà trầm thấp.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên: “Anh……” Là nhớ tới cái gì sao?
Giây tiếp theo.
Đồng tử Lục Tiêu hơi co lại, bỗng dưng thẳng đứng lên.
Sau đó.
Hàn quang chợt lóe.
Lưỡi dao sắc bén lại lần nữa dán lên cổ cô gái.
“Cô đã làm gì tôi?”
Người đàn ông khó được để lộ
cảm xúc ra ngoài nheo lại mắt, nguy hiểm mà đánh giá cô gái.
Vân Khuynh quả thực bị chọc cười.
“Tiến sĩ Lục,” ngón tay thon dài của nàng kẹp lại, không chút nào sợ hãi dịch chuyển dao phẫu thuật của hắn: “Mời anh hiểu rõ ràng.”
“Rõ ràng, là anh sáng sớm ngày ra… đối với tôi, trêu chọc lưu manh.”
Vân Khuynh môi đỏ hơi câu, bị hắn đè ở dưới thân, lại như cũ không chút để ý mà nói ra lời khiêu khích.
Nàng thậm chí nhấc mắt, một bên liếc xéo nơi hơi hơi khuất chân ——
Chính là xẹt qua chỗ hắn không an phận kia.
Ánh mắt Lục Tiêu không tự giác tối sầm.
Giây lát, hắn mới phát hiện…… Chính mình thế nhưng thất thố.
Người đàn ông nhíu đôi mày thanh tú, cuộc đời lần đầu tiên hiện lên thần sắc hoang mang.
Loại phản ứng sinh lý này, đối với Lục Tiêu trong quá khứ, cùng lắm là phản ứng bình thường của thân thể.
Mà hắn có lực tự khống chế mạnh mẽ, nên chỉ là râu ria thôi.
Lại không nghĩ rằng.
Cùng cô gái nhỏ này ngủ chung một đêm, hắn thế nhưng mơ giấc mơ kỳ quái này, hơn nữa…
Vừa mới tối hôm qua, tiến sĩ Lục tưởng mình tìm được khuyết điểm của nàng rồi.
Nhưng sáng nay vừa tiếp xúc, sao phản ứng của hắn còn kịch liệt hơn thế này?!
Lục Tiêu rũ mắt, thần sắc khó lường.
Vân Khuynh cười khẽ, chậm rãi đứng lên, đồng thời từng chút đẩy hắn ra.
Mà người đàn ông cũng khó được mà không hề chống cự.
Cuối cùng…
Vân Khuynh xoay người xuống, hướng hắn hoàn nhiên cười nhạt, trong nháy mắt, dung nhan rực rỡ.
“Tiến sĩ Lục, tôi về trước đây. Tự anh xử lý đi.”
Nói xong, nàng quay người lại, vài bước, liền ra khỏi phòng thí nghiệm.
Lục Tiêu: “……”
Tại chỗ.
Người đàn ông trầm mặc, chỉ cảm thấy phản ứng thân thể quá là không nghe lời.
Môi mỏng đột nhiên nhếch lên một độ cong, quanh thân dường như có khí đen ngưng đọng ——
Giây tiếp theo.
Chỉ nghe “Ca” một tiếng, một loạt dụng cụ gần đó, thế nhưng…
Cùng nhau mà vỡ thành vô số mảnh nhỏ!
*
Khúc nhạc đệm nhỏ buổi sáng qua đi.
Vân Khuynh chính thức đi nhậm chức, theo Lục Tiêu bắt đầu thực nghiệm.
Tiến sĩ Lục nói được là làm được, thật sự để nàng phụ trách phần xử lý đầu tang thi.
Tuy rằng, ở trong mắt Vân Khuynh, đây rõ ràng là trả đũa.
Nàng hạ mắt, một bên chửi thầm dời lực chú ý, một bên lưu loát dựa theo yêu cầu của Lục Tiêu tiến thành cắt tang thi thành từng miếng.
Khuôn mặt xanh trắng thối rữa hôi hám, răng nanh nhọn còn mắc thịt nát.
Vân Khuynh không hề gợn sóng xử lý, còn thuận tiện lấy tinh hạch trong đầu ra ——
Quang minh chính đại để ở một bên.
Lục Tiêu: “…..”
Người đàn ông luôn âm thầm chú ý nàng đột nhiên nheo mắt, vừa muốn nói gì ——
Tiếng hô nôn nóng đột nhiên đánh gãy hắn.
“Tiến sĩ Lục, tiến sĩ Lục!”
Một trợ lý bên ngoài phòng thí nghiệm hô to.
“Có chuyện gì?” Lục Tiêu thần sắc bình tĩnh, chỉ có ngữ khí lạnh lẽo.
Người ngoài cửa kinh hoảng nói.
“Kẻ, kẻ xâm nhập kia, hắn, hắn thật sự biến mất trong không khí!”
——————
PS. Thứ Lục Tiêu mơ thấy chính là việc kiếp trước ~
Nam chính: Cô hạ thuốc gì với tôi?
Khuynh Khuynh: …. (rõ ràng là anh dục cầu bất mãn ==)
Mặt khác, dị năng của nam chính hơi thể hiện tí rồi hi hi ~
Nghe nói rất nhiều người xem cười phun cơm ở đoạn 0.01 =))) 233