Hơi thở lạnh lẽo phút chốc xông tới.
Nguy hiểm! Nguy hiểm max level!
Đám người ở hiện trường đều ngây người, chỉ có Vu An liều lĩnh cười lớn.
“Một đống bại não! Tại sao lúc đầu chúng ta phải bảo vệ Lục Tiêu? Vì cái tiếng nhà khoa học thiên tài của hắn?”
“Một thế lực ngầm đã đào tạo ra được một kiểu nhân loại mới, nói cho cùng cũng chỉ là kiểu hỗn hợp gen quái… Á á!”
Cơ mà, trong lúc gã còn chưa kịp phổ cập khoa học xong, một mảng băng lớn xuất hiện ——
Phút chốc, đâm về phía ngực hắn!
Vu An nhanh nhẹn quay người, xòe tay phóng sấm sét, tàn nhẫn quăng ra sau.
Năng lượng kích nổ vô cùng lớn, tựa như muốn xé nát không gian xung quanh.
Khóe miệng gã nhếch lên nụ cười đắc chí.
Giây tiếp.
Lại thấy trong màn sương mờ ảo, “nhúm” sấm sét đông cứng thành băng!
“Đù…”
Vu An khó tin hô lên, ánh sáng trắng bốn bề chợt lóe, phút chốc đã sáng bừng cả đất trời.
“Người của tôi mà anh cũng dám động à?”
Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền tới trong không gian.
Mà đám người bị ánh sáng chói làm nhắm tịt mắt lại, tới lúc mở mắt ra chỉ thấy hình ảnh Vu An đang tê liệt trên đất.
Hai mắt hắn trợn trừng, điều khiển từ xa trong tay nổ tung thành mảnh nhỏ, toàn thân bị băng xiên xẹo chẳng ra hình người, mặt còn thể hiện rõ vẻ không cam lòng.
Mà người nào kia nãy còn đứng trong xó đã chẳng thấy bóng đâu.
Lý Lực đối mắt với hai người còn lại: “Lão đại làm à?”
Mạnh Giang nhíu mày: “Vị kia, rốt cuộc là có cái quần gì thế?”
Lục Tiêu xuất thân từ vật thí nghiệm đã làm người ta mắt chữ A mồm chữ O rồi, chưa kể tới năng lượng quỷ quái hắn vừa phóng ra càng làm người ta kinh hãi không thôi.
Ngôn Hoa nghĩ đến đoạn này cũng lo lắng mãi: “Mong là lão đại ứng phó được.”
*
Lúc này.
Trong phòng nghiên cứu, tình trạng của Vân Khuynh cũng không được tốt như họ tưởng.
Nàng tùy ý kéo người nào kia vào một phòng thí nghiệm, xoay người, nhanh chóng khóa cửa.
Mà khí tức hắc ám lượn lờ quanh người hắn, chỉ tiếp xúc trong khoảnh khắc đã rã đông toàn bộ băng của của Vân Khuynh!
Không chỉ thế, cái thứ quỷ quái kia cứ như ám khí sắc bén, lượn chỗ nào thì vật thể chỗ đó vỡ vụn ra thành mảnh nhỏ.
“Lục Tiêu…”
Vân Khuynh nhíu mày, gọi hắn.
Nhưng người trong cuộc đang ham hố phá hoại kia không quan tâm nàng, chẳng thèm đáp lại.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh nhắm mắt lại, ôm lấy eo của người kia trong bóng đêm.
Hình ảnh giống lúc chạng vạng lại tái hiện lần nữa.
Có điều chỉ trong giây lát, thứ khí ăn hại kia lại luồn đến bên người nàng, vây cả hai lại.
Trong lúc bị luồng khí vây lại, Vân Khuynh cảm tưởng như toàn thân đều bị đình trệ, thậm chỉ còn có ảo giác tê liệt.
Nhưng, nàng vẫn nhón chân, khẽ cười thành tiếng bên tai hắn.
“…Em về rồi.”
Người đàn ông vẫn đứng yên, Vân Khuynh lại nhạy cảm nhận ra được thân mình hắn khẽ run.
Thực ra, nàng chẳng có chút dự liệu nào về thân phận của người yêu nhà mình kiếp này.
Nhưng An Vũ muốn dùng một cái điều khiển từ xa mà đòi làm Lục Tiêu tự hủy lại làm cô buồn cười ——
Chẳng ai hiểu rõ năng lực của hắn hơn Vân Khuynh cả.
Cho dù đã từng là vật thí nghiệm bị cấm chế, nàng vẫn tin hắn đã sớm thoát khỏi loại khốn cảnh đó.
Nếu Lục Tiêu muốn tự vẫn cũng phải là ý muốn của bản thân, giống cái cách hắn từ bỏ thân phận loài người ở thế giới nguyên bản vậy.
Và bất kể như nào, Vân Khuynh sẽ không buông tay, cho nên…
“Tiến sĩ Lục”, khí đen đáng sợ vẫn đang lượn lờ, nàng cũng không ngừng tiến sát lại người hắn: “Thật ra thì, em chưa từng bị thí nghiệm bao giờ.”
Trong bóng tối.
Người đàn ông nãy giờ không đáp lời nheo mắt, mà giọng nói của Vân Khuynh lại càng mang theo ý cười nồng đượm.
“Có một vật thí nghiệm hoàn mỹ như này ở trước mặt anh, anh không muốn dẫn đi cùng à?”
Dứt lời, vẫn yên lặng.
Vân Khuynh kinh ngạc nhíu mày.
Giây tiếp theo.
Lực tiến công, trời đất chao đảo.
Nàng bị hắn mạnh mẽ đè lên cánh cửa, mà hắn giam cả trời đất trong tay mình.
Luồng khí đen hòa lẫn vào bóng đêm, đột nhiên tách ra như cố ý, từng sợi từng sợi quấn lấy tay chân của nàng.
“Anh làm gì vậy?”
Nàng trấn định hỏi, tiếng thì thầm mang ý cười như dòng nước.
Vân Khuynh không thấy được thần sắc của đối phương, vẫn nhìn đăm đăm về phía hắn không rời.
Mà hình ảnh ảnh phản chiếu trong đáy mắt Lục Tiêu chính là cô gái hơi rũ mắt, con ngươi mập mờ mà khiêu khích.
Vì vậy.
Hắn cúi người không thèm do dự —— chuẩn khỏi chỉnh cắn miệng của cô một phát.
Môi lưỡi bị xâm chiếm, rõ ràng đã diễn luyện mấy kiếp người, Vân Khuynh vẫn thấy như mình sắp nghẹt thở tới nơi.
Mà càng phạm quy hơn là cái thứ dị năng quỷ quyệt kia của Lục Tiêu, ám vụ tựa như lòng hắn tùy ý quấn quanh nàng, sát thương đã thu liễm nhưng vẫn còn cảm giác sền sệt mơ hồ lướt qua ——
Tựa như muốn cùng với người nào kia, trực tiếp xâm nhập toàn thân Vân Khuynh.
Trong mấy giây đó, nàng khẽ run, dường như muốn phóng dị năng ra.
Lục Tiêu vậy mà lại thấp giọng cười thành tiếng, ám vụ siết một cái,
hầu như tiêu diệt toàn bộ năng lượng của cô.
“Vạch đen” kéo một đường dài, kéo người vào trong ngực.
Sau đó, hắn nửa quỳ xuống, tiếp tục càn rỡ gặm cắn đôi môi đỏ mọng, công thành đoạt đất.
Mà Vân Khuynh bị áp chế toàn diện không biết làm gì đành nhắm mắt lại, để hắn kéo vào vòng xoáy mê loạn.
Cuối cùng.
Sau một lúc lâu, Lục Tiêu từ từ buông nàng ra.
Hơi thở mập mờ của hai người vương vít, hòa quyện.
Vân Khuynh nén tiếng thở dốc, cười: “Vậy là, tiến sĩ Lục định nhận em à?”
Lục Tiêu chớp mắt, vùi đầu vào hõm cổ nàng, buồn bực nói.
“… Anh không thiếu vật thí nghiệm đâu.”
(editor: có mẹ nào thấy giống nữ chính Từ làm nũng không?)“À…” Vân Khuynh ôm lấy hắn, khóe miệng cong lên đầy giảo hoạt: “Vậy thì em là gì nào?”
Trầm. Mặc.
Trong yên tĩnh, nàng cười yếu ớt.
“Ưhm…nhắc mới nhớ, tiến sĩ Lục hóa ra cũng từng là vật thí nghiệm.”
Trong bóng tối nàng không nhìn ra được sắc mặt hắn, lại nhạy cảm chộp được chút cử động của đối phương ——
Bỗng dưng lại thấy người yêu nhà mình như đang tủi thân ý nhỉ?
Vân Khuynh lông mi khẽ chớp, xít xít lại gần tai hắn.
“Thế anh có thiếu chủ nhân không? Em nhận anh nhé?”
Ánh mắt nàng đầy giảo hoạt, giọng lại vừa nhẹ vừa ấm: “Hay chúng ta cùng nhau đồng ý với đối phương, nhé?”
Đây là lời tỏ tình đẹp nhất mà Vân Khuynh có thể nghĩ ra.
Có điều ——
Vừa nói xong nàng đã hối hận.
Bởi vì chỉ giây sau thôi.
Ám vụ đã xâm nhập lần nữa, “Vật thí nghiệm” vừa mới tủi thân đã nhào lên cắn “Chủ nhân” phát nữa.
*
Ngày 5 tháng 7.
Sau đêm tang thi vào thành, nhiều người còn chưa kịp tỉnh đã phải chào đón một tin tức mang tính bùng nổ khác ——
Căn cứ đổi lãnh tụ!
Trùm sò trên danh nghĩa trong mắt mọi người – tiến sĩ Lục bình tĩnh giao quyền lại cho vị tiếp theo đảm nhiệm.
Vị đại tá tay nắm thực quyền trước đây đã biến mất không vết tích, mà đám Lý Lực lại nêu gương đi đầu, toàn lực ủng hộ lãnh đạo mới.
Ban đầu, rất nhiều người khó tin ——
Cho đến khi thấy vị lãnh đạo mới, cô gái xinh đẹp đã ra tay hôm đó… cường giả cấp 7!
Những quan chức cấp cao khác thấy thái độ của đám Lý Lực liền phản ứng nhanh nhẹn, hóa ra đây mới là chủ của thế lực ngầm.
Còn nhóm quần chúng vẫn đang đắm chìm trong cảm kích được cứu.
Cuối cùng, trong căn cứ chẳng còn mấy lời dị nghị.
Vân Khuynh thuận lợi nắm quyền, liên tiếp đề ra 7749 loại biện pháp, căn cứ vận hành ngày càng tốt.
Mọi người rất hài lòng với vị lãnh đạo mới này.
Chút kì quái đó là ——
Vị tiến sĩ Lục đáng ra nên vô cùng xui xẻo ra hình như còn tốt hơn trước thì phải!
“Lục Tiêu.”
Trong phòng làm việc, Vân Khuynh đang xử lý văn kiện.
Mà bên trên còn treo thêm một tên trẻ trâu dính người.
“Có gì hay mà xem nhiều thế.”
Người đàn ông tuấn tú lãnh đạm đáp, tay vẫn tiếp tục tréo khoeo lấy người.
“Thế anh giúp em nhé?” Vân Khuynh nâng mắt, giảo hoạt hỏi ——
Rõ ràng người nào kia có năng lực, nàng cũng đã đề cập tới việc cả hai cùng nhau quản lý, vậy mà không hiểu sao hắn vẫn không thèm quan tâm.
Lục Tiêu xùy một tiếng, phóng ám vụ ra, quấn người ——
“Lão đại!”
Cửa bị đẩy đánh cái rầm một phát, Ngôn Hoa vội vàng nói: “Căn cứ Ma đô bên kia…”
Vân Khuynh ngẩn ra, đầu nhảy sổ ra một cái tên —— Triệu Thành Nam!