Editor: Quỳnh Cửu
Nhưng mà, thiếu nữ lần đầu tiên cảm nhận được loại tư vị này dần mất đi toàn bộ lý trí.
Tứ chi bị hung hăng chế trụ, hắn siết lấy cằm nàng –
Không thể lộ răng nanh, chỉ có thể làm như vậy, thưởng thức từng chút một.
Nuse cẩn thận kìm nén xúc động muốn cắn nàng lần nữa, nàng lại không buông tha hắn đòi hỏi nhiều ơn..
Cuối cùng, người đàn ông bị khiêu khích nãy giờ cũng không thể nhịn nữa mà cắn đôi môi đỏ mọng của nàng.
Máu của cả hai hòa quện vào nhau.
Trong nháy mắt, cảm giác thân mật dâng lên tới đỉnh điểm, để cho nhau cảm nhận được niềm vui chưa từng có trước đó..
*
Chờ Vân Khuynh thanh tỉnh lại lần nữa, đã là sáng hôm sau.
Mà khi nàng vừa mở mắt, lại phát hiện ra mình đang bị Nuse ôm vào lòng.
“Tỉnh?”
Giọng trầm thấp mang theo nụ cười châm biếm, người đàn ông tuấn tú mị hoặc đang rủ mắt nhìn nàng.
Trong nháy mắt —
Tất cả kí ức đêm qua xộc thẳng lên não, mi cô rung rung, khuôn mặt tươi cười lập tức đo bừng.
Mất hết cả mặt mũi rồi huhu!
Nhưng mà, người đàn ông xấu bụng nào kia vẫn không tha cô như cũ.
Đầu ngón tay thon dài khẽ nâng cằm thiếu nữ lên, hắn nheo mắt, ép nàng nhìn mình –
Môi mỏng còn hơi sưng, càng đỏ thắm mị hoặc.
“Thấy chưa?”
Vân Khuynh nheo mắt, có chút ngượng ngùng quẫn bách, nội tâm không khỏi thầm ón-
Rõ ràng huyết tộc có khả năng tự chữa bệnh nhanh chóng, hắn lại còn cố tình không xử lý, ý muốn cô nhìn chút “nghiệp” do mình làm ra?!
Vân Khuynh suy nghĩ, nhớ lại tối qua người kia hình như cũng cắn mình, liếm liếm môi theo bản năng.
Ánh mắt của Nuse sẫm lại, đầu ngón tay ngăn lại động tác của nàng: “Đừng nghịch, ngoan!”
Vân Khuynh hơi dừng lại, dứt khoát cho vò đã mẻ lại còn sứt luôn, chơi tới bến.
Nàng quăng sạch ngượng ngùng, nhẹ nhàng cắn lên ngón tay hắn.
Sau đó, chớp mắt một cái.
Thừa dịp người đàn ông bị khiêu khích nào kia chưa kịp làm gì, dứt khoát lật mình đè lên.
Ừ hứ?
Giây phút vừa mới đè lên trên kia, Vân Khuynh cảm thấy hơi bị vi diệu, nàng đi tới phía cửa sổ sát đất —
Hình như là…
Lớn hơn, nửa tuổi rồi?
Hiệu quả rõ rệt tới mức này cơ à?
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nuse, ánh mắt nồng nhiệt như lửa.
“Bệ hạ,” nàng nhìn thẳng vào hắn: “Có thể hút một hơi nữa không?”
Người đàn ông thấp giọng cười khẽ, ngoắc ngoắc tay —
Lần này, thiếu nữ ngoan ngoãn lại gần.
Hắn một tay nắm lấy gò má cô, lại nói: “Không được!”
“Em còn nhỏ. Trước khi trưởng thành, quá phụ thuộc vào kiểu phương pháp tăng trưởng này sẽ không tốt.”
Vân Khuynh ngừng một lát….
Biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ ăn như thế.
Có điều, nói như vậy…
“Bệ hạ,” nàng cười, khẽ gọi Nuse một tiếng: “Vậy tối qua ngài đây là…dụ dỗ tôi phạm tội phải không?”
Người nào đó nhíu mày.
“Tôi nghĩ, chỉ hôn một cái mà thôi.” Dù sao cả hai chưa từng lộ răng nanh ra.
Được rồi.
Nàng liếc hắn một cái: “Vậy ý ngài là gì?”
Nuse nheo mắt, thấp giọng cười thành tiếng: “Cho em một ký hiệu cho thân phận mới mà thôi.”
Đôi mắt Vân Khuynh tỏa ra nụ cười: “Tôi đáp ứng ngài đổi thân phận lúc nào vậy?”
Lại thấy đôi mắt vàng sậm của người kia chợt lóe, bình tĩnh nói: “Lát nữa khởi hành tới lâu đài cổ Giovanni.”
Vân Khuynh: “…”
Giây tiếp theo.
Nàng nhanh chóng cam chịu số phận: “Bệ hạ, vậy thân phận mới của tôi là gì thế?”
*
Ờ nơi khác.
Trong lâu đài cổ Giovanni.
Huyết tộc cao lớn tuấn mỹ ôm một cô gái loài người thanh tú vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Alice, đừng sợ, em không sao cả.”
“Nhưng…” Alice nheo mày, “Steve, dù sao em cũng không phải vampire.”
“Trời mới biết được! Em thậm chí còn có quan hệ đối nghịch với các anh!”
Cô vừa nói, vừa mịt mờ nhìn người đàn ông: “Không thể dùng biện pháp thích hợp hơn sao?”
“Tủi thân cho em rồi, bảo bối.”
Steve ôn nhu nói: “Anh biết, em khác với những quái vật lạnh băng như anh, nhưng vì để chúng ta có thể danh chính ngôn thuận cùng nhau, có được không?”
Nghe vậy, con ngươi Alice thoáng lóe lên sự thất vọng, lại buồn bực nói.
“Nhưng, nhỡ đâu những vampire khác phát hiện ra thì sao?”
Steve lại thành khẩn thề thốt.
“Thợ săn bọn em không phải có bí
pháp ngụy trang à Chỉ cần em có thể đảm bảo tim đập, nhiệt độ ổn đinh. Những thứ khác, anh sẽ
Vì em mà làm!”
Alice dừng một chút, ánh mắt lại lóe lên: “Ơ! Nhưng mà, em còn phải giả mạo thân phận của người khác nữa!”
Nàng thấp giọng nói, đột nhiên nhớ tới thiếu nữ vampire đáng sợ đó, không khỏi run lên.
“Huống chi, Steve. Anh có chắc…tiểu ác ma kia chết rồi chứ?”
Mắt Steve lóe lên ánh đỏ: “Đương nhiên.”
Ban đầu, hắn đã phong bế tất cả thực lực của đối phương.
Sau đêm bạo loạn phòng đấu giá đó, huyết tộc trung đẳng chết một đống, đừng nói chi đến một tiểu quỷ yếu ớt.
Cũng vì chắc chắn người kia đã chết, Steve mới dám nói lên kế hoạch điên cuồng kia —-
Sau khi chứng minh hậu duệ nhà Ventrue bị mua, lại đưa Alice loài người vào ngụy trang huyết tộc, cướp lấy thân phận Alice. Ventrue.”
*
Hai ngày sau, màn đêm buông xuống.
Trong phong yến hội của lâu đài cổ Giovanni, đám khách hắc ám đang tụ tập.
Một đám huyết tộc xuất thân tầm trung tụ hôi, tay cầm ly máu tươi đi lung tung, cười cười nói nói.
Mà đám khách quý lại dè dặt đứng ở khu vực trung tâm, bên người là các nữ huyết nô xinh đẹp, nói chuyện giao tiếp với người quen.
Đột nhiên.
Tiếng ồn ào vang lên, chủ nhân xuất hiện —
Chỉ thấy một người đàn ông phong độ anh tuấn, dẫn theo một vị giai nhân, đi từ trên lầu xuống.
“Hoan nghênh các vị!”
Nhất thời, trong sảnh vang lên tiếng chúc mừng.
Steve tươi cười, dừng trước một đám huyết tộc.
“Tối nay sẽ là lễ đính ôn của gia tộc Giovanni và Ventrue.”
“Cũng là ngày gia tộc Ventrue tuyên cáo xuất thế, từ nay, kết liên minh, cùng tiến cùng lùi.”
–quào.
Lần này, không ít huyết tộc hít sâu một hơi.
Lúc nhìn thiếp mời thấy nhà gái là người của gia tộc Ventrue lánh đời, bọn họ đã kinh ngạc vạn phần.
Lại không ngờ rằng, bữa tiệc đính hôn này, Ventrue còn tuyên cáo xuấy thế, hơn nữa còn kết kiên minh với tộc Giovanni!”
Xem ra sau này, thế lực của Giovanni trong huyết tộc sẽ càng lớn mạnh.
Nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Steve lại càng nồng nhiệt hơn.
Steve vui mừng trong lòng, quay đầu nói với Alice: “Bảo bối, em giới thiệu với mọi người chút đi.”
“Được.”
Alice có chút choàng váng, cô ta không ngờ rằng, sẽ có một ngày —
Cô ta, hậu duệ đời thứ 3 của một gia tộc thợ săn vampire, lại chìm đắm trong ánh mắt hâm mộ của một đám vampire có thực lực mạnh mẽ!
Nhất thời, Alice hơi khẩn trương run rẩy.
“Các vị, tôi là… Celia. Ventrue/”
Cô ta vừa run sợ vừ hưng phấn nhớ tới cái tên đó, nhưng mà, lúc vừa “tự giới thiệu” xong —
Một giọng nữ thanh nhã vang lên: “À há?!”
“Cô là Celia. Ventrue, thế tôi là ai?”