“Mau liên hệ xe cứu thương, đưa tên nghi phạm này đến bệnh viện.” Trần đội trưởng nhìn thoáng qua miệng vết thương của nam nhân hôn mê trên mặt đất, lập tức nói.
“Đội trưởng, miệng vết thương này không giống như là do người làm ra, cũng không giống vũ khí hay công cụ…… Ngược lại giống như hàm răng dã thú lưu lại vậy.” Một nam cảnh sát nói.
Trước khi bọn họ đi vào trong phòng, cũng chỉ có một con mèo chạy vào, là ai cắn lên người nam nhân này khỏi cần nói cũng rõ. Tuy rằng nghe ra thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt, có không chấp nhận được anh cũng không tin.
Trần đội trưởng biết mèo cam là do cháu trai của Thịnh lão nuôi, nghe nói mười phần hộ chủ, Tiếu Tử Hàm sống lâu ở Thịnh gia, mèo cam sẽ làm ra hành động bảo hộ cô bé cũng không phải là ngoài ý muốn. Hẳn là thấy nam nhân kia đang muốn xuống tay với Tiếu Tử Hàm, nên mới nhào lên công kích.
Mang hết người bị hại ra ngoài, áp giải phạm nhân lên xe cảnh sát, Thịnh Hoài Ninh thấy bộ dáng con gái vẫn cứ không có ý thức, hối hận tự cho mình một cái tát ngay tại chỗ, sau đó liền ôm lấy con gái thất thanh khóc rống.
Những tên kia không biết đã cho Tiếu Tử Hàm dùng thứ thuốc gì, cần phải đến bệnh viện tiến hành kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, cũng giống như những người bị hại khác, được đưa lên xe cứu thương chạy về hướng bệnh viện. Mấy tiểu bối Thịnh gia không có việc gì, ngồi xe của Thịnh Hoài Ninh cùng nhau đi theo xe cứu thương tới bệnh viện.
Trần đội trưởng và Thịnh Hoài Dân đứng ở bên cạnh xe nói chuyện. Anh nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia Thịnh Tranh ở bên trong xe, đứa nhỏ đang ôm mèo cam vừa hôn lại vuốt ve, phảng phất cứ như con mèo này chẳng lớn bao nhiêu vậy.
Mà mèo cam lại một chút cũng không giống loài thú mới vừa cắn bị thương một nam tính thành niên khi nãy, dưới chủ nhân trấn an thân mật, mắt mèo hưởng thụ nheo lại, cái đuôi còn quấn trói trên cổ tay chủ nhân. Có khi còn sẽ ngẩng đầu, ý bảo Thịnh Tranh cào cằm cho nó.
Thời điểm mèo cam công kích nghi phạm, đã tránh đi bộ phận trí mạng quanh cổ, đối phương hôn mê tám phần là bởi vì phần đầu chịu va chạm.
Mà cho dù là mèo cam có thật sự không cẩn thận cắn chết gã đi chăng nữa, chẳng lẽ bọn họ còn có thể phán tội một con mèo hay sao? Một con sủng vật mèo cắn chết nghi phạm ngay tại hiện trường phạm tội, này mà nói ra thì ai tin? Khẳng định sẽ nghĩ cục cảnh sát bọn họ làm việc không tốt, sau đó cứ như là mấy thằng ngốc mà đẩy hết trách nhiệm lên trên người một con mèo, ngay cả anh cũng cảm thấy đúng là lý do vớ vẩn.
Nghĩ đến tên nam nhân không biết đã hủy hoại bao nhiêu cô bé kia, trong lòng Trần đội trưởng liền sách một tiếng, nếu không phải hôm nay bọn họ đụng phải Thịnh gia, còn không biết sẽ có bao nhiêu cô bé vị thành niên lại bị hủy trên tay bọn chúng đâu, bản thân Trần đội trưởng cũng có một con gái, nghĩ đến chuyện như vậy liền ghê tởm vô cùng, nếu không phải đang mặc bộ cảnh phục này, anh còn muốn trực tiếp giết chết mấy tên cặn bã này cơ.
Cũng may là gặp phải Thịnh gia, tỷ lệ bị phán nặng mới lớn, nếu là bình thường, nếu bắt được mấy tên này, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến cho bọn chúng ngồi trong trại giam mấy năm mà thôi. Những cô bé kia, thậm chí còn có mấy người bị hại trước đó không có được cứu vớt nữa, tất cả đều bị huỷ hoại đi.
Nói một câu đại nghịch bất đạo, thì chính là vừa rồi con đại hiệp mèo này thật nên trực tiếp cắn chết người nọ đi.
Trần đội trưởng bắt tay với Thịnh Hoài Dân rồi rời đi, người Thịnh gia đã bôn ba một buổi tối liền đánh xe trở về nhà.
Trên xe Thịnh Hoài Dân lại nhớ tới lời Trần đội trưởng đã nói với hắn, chuyện Mập Mập có lực công kích rất mạnh.
Hắn nhìn thoáng qua hàng ghế sau.
Trẻ con giấc ngủ nhiều, cho nên bây giờ Thịnh Tranh đã ghé vào trên ghế sau rộng lớn mà ngủ rồi, còn mèo cam Mập Mập thì lại bò nằm bên cạnh đầu cậu, mắt mèo nửa nhắm nửa hé, tai mèo nhòn nhọn thường thường còn run rẩy một chút, tựa hồ như đang thời khắc cảnh giới dị động chung quanh.
Tư thế kia, giống như một khi có tình huống nào đó, mèo cam liền có thể lập tức nhảy dựng lên làm ra phản công, giống hệt một bảo tiêu tận trung với cương vị công tác canh giữ bên người tiểu chủ nhân vậy.
Thịnh Hoài Dân lộ ra nụ cười, thả chậm tốc độ xe, tận lực chạy vững vàng một chút, để cho cháu trai nhỏ cùng mèo nghỉ ngơi càng thêm an ổn.
***
Khoảng cách Tiếu Tử Hàm xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã qua đi hơn nửa tháng, những tên tội phạm kia cũng đã bị phán tội nặng toàn bộ, nhưng cho dù bọn chúng có bị bắn chết đi chăng nữa, cũng không có khả năng khiến những cô bé đều còn chưa đến tuổi vị thành
niên kia khôi phục lại vui vẻ vô ưu trong dĩ vãng.
Dưới chân thiên tử lại phát sinh ra loại vụ án mang tính chất ác liệt này, còn liên lụy tới cả con cháu hậu bối của Thịnh lão, phía trên liền bắt đầu một vòng tra xét đối với phương diện trị an, hiệu suất của cảnh sát cục công an cao chưa từng có, liên tiếp phá vài vụ án lớn án nhỏ.
Bên phía công an cũng bị chỉnh sửa, đưa ra mấy cái chế độ mới, tăng mạnh hiệu lực chấp hành của cảnh vụ. Phong ba tra xét ước chừng phải giằng co có hơn một năm mới thoáng có xu thế bình ổn.
Trải qua chuyện này, quan hệ của đôi mẹ con Thịnh Hoài Ninh và Tiếu Tử Hàm này đã có điều hòa hoãn.
Tiếu Tử Hàm cũng không có chịu đả kích đến không thể gượng dậy nổi, ngược lại so với trước kia thì càng trưởng thành dễ ở chung hơn rất nhiều, chỉ là loại trưởng thành này, ở trong mắt của người thân, lại càng cảm thấy đau lòng vì cô bé.
Sau khi Thịnh Tranh bảy tuổi liền nhập học học tập. Theo đứa nhỏ dần dần lớn lên, việc ỷ lại bên ngoài đối với Dư Gia Đường đã ít đi rất nhiều, sẽ không còn như lúc còn nhỏ nữa, một chốc một hồi mà nhìn không thấy anh liền sẽ nôn nóng bất an.
Dư Gia Đường cảm khái đứa nhỏ mà mình một trảo mang lớn càng lớn càng xuất sắc, đồng thời cũng có chút mạc danh chua xót nhỏ.
Ban ngày Thịnh Tranh phải ở trường học học tập, trường học quản lý đều thực nghiêm khắc, khẳng định là không được mang sủng vật đi vào, vậy sẽ quấy rầy đến các học sinh khác đi học.
Dư Gia Đường liền mỗi ngày đều đến đón đưa nam hài, thời điểm nam hài đi học, anh sẽ lẻn vào trường học, đến cửa hàng ăn ăn uống uống.
Ông chủ cửa hàng vừa kinh ngạc lại hiếu kỳ đối với con mèo biết lấy tiền mua đồ vật này. Càng có ý tứ hơn chính là, qua một đoạn thời gian sau này mèo còn mang theo cả mấy tiểu đệ chó mèo cùng nhau tới ăn uống.
Lại còn biết bảo ông tồn trướng tiền lại trong cửa hàng, một lần dùng không hết, lần sau sẽ tiếp tục tới tiêu.
Qua vài lần như thế, ông chủ đều sắp không quen biết loài động vật mèo này mất rồi.
Ông chủ cửa hàng bình thường cũng không quá thích chó mèo tiến vào trong tiệm, bởi vì sẽ hủy hoại đồ đạc, cũng sẽ ảnh hưởng đến khách hàng mua sắm, nhưng mà Dư Gia Đường cùng các tiểu đệ mà anh mang theo đều rất nghe lời, nếu có con nào muốn ăn vụng, Dư Gia Đường liền sẽ cho nó một móng vuốt trước, rồi lại oanh đi ra ngoài, hơn nữa về sau cũng sẽ không lại mang vào nữa.
Sao khi ông chủ phát hiện chuyện này, liền không còn cự tuyệt đám miêu uông này tiến vào nữa. Kỳ thật nguyên nhân lớn nhất, chính là cái ngày đầu tiên mà Dư Gia Đường tới cửa hàng đó, đã giúp ông chủ bắt được mấy đứa học sinh muốn trộm đồ ở cửa hàng.
Đám học sinh kia thực thông minh vẫn luôn hành động theo đội, có người hấp dẫn sự chú ý của ông chủ, có người phụ trách lẩn tránh theo dõi, nhìn thủ đoạn liền biết tuyệt không phải tay mơ, một khi bị bọn chúng đắc thủ rời đi, liền rất khó để xác nhận chứng cứ phạm tội.
Nếu không phải nhờ Dư Gia Đường, ông chủ cửa hàng cũng không biết là mình mở cửa hàng ở ngay bên trong phạm vi trường học, mà vẫn có thể gặp phải loại đội trộm cướp như vậy.
Sau đó mỗi lần Dư Gia Đường ngậm tiền tới cửa hàng mua đồ vật, ông chủ đều sẽ tính tiện nghi một ít cho nó, nhưng chính là có một chút việc khiến ông chủ thiệt buồn bực ——
“Tui không thích ăn loại kẹo này, chú đừng có mà đổi mao mao tiền thành kẹo cho tui, tồn trướng đó cho tui, muỗi có nhỏ thì cũng là thịt đó.” Dư Gia Đường không cao hứng đẩy trả lại một viên kẹo giá một mao tiền ở trên bàn.
Ông chủ nghe không hiểu con mèo này đang méo méo cái gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán được, mèo cam không muốn viên kẹo này.
Chậc.
Còn là một con mèo tính toán chi li nữa chứ. Ông chủ nghĩ như vậy, nhưng vẫn tồn trướng lại chỗ mao mao tiền kia cho mèo cam.