Hệ Thống Miêu Đại Vương

Mèo cam (27)


trước sau

Dư Gia Đường đắm chìm trong bi thương tương lai phải cùng quan hốt phân quên đi lẫn nhau không thể tự kềm chế được, qua non nửa tháng mới phát hiện quan hốt phân giống như trở nên có chút kỳ quái.

Trước kia ở bất cứ chỗ nào trong nhà, anh đều có thể đi được hết, hiện tại cứ mỗi lần đi đến bên cửa sổ, liền sẽ bị quan hốt phân phát hiện rồi ôm lấy người xoay đi.

Sau khi Thịnh Tranh lên sơ trung, sinh hoạt nội trú ở trường, thời gian Dư Gia Đường có thể tự do đi bộ ở bên ngoài càng ngày càng nhiều, có đôi khi chạy xa cũng không có vấn đề gì hết, chỉ cần nhớ rõ đường về nhà là được. Mà hiện tại, Thịnh Tranh lại bắt đầu không cho anh ra cửa.

Là mèo thì cũng cần phải có tiểu đồng bọn, Thịnh Tranh không thể làm bạn quá lâu với Dư Gia Đường được, nên không có ngăn cản mấy tiểu đồng bọn mèo mèo chó chó đến chung quanh đây chơi đùa, nhưng hai ngày này, Thịnh Tranh lại cho người hầu trong nhà đuổi hết đám chó mèo đến xung quanh gần nhà ở đi.

Cái tư thế này quả thực là chỉ hận không thể buộc anh lên lưng quần, một ngày 24 giờ đều nhìn.

Dư Gia Đường mất ngủ nhiều ngày, thật vất vả mới ngủ được một lần, lại nửa đêm bị người nhìn chằm chằm làm bừng tỉnh, thân thể mèo cam ngũ cảm quá nhạy bén, có muốn giả không phát hiện được không để ý tới cũng không được.

“Mập Mập……” Thịnh Tranh ôm anh vào trong lòng ngực mềm nhẹ vuốt ve lưng mèo.

Dư Gia Đường nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cậu.

“Chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau có được không, chỉ hai chúng ta thôi.” Ánh mắt Thịnh Tranh sáng quắc, chứa đầy khẩn cầu nhìn anh.

Dư Gia Đường cúi đầu trầm mặc.

Thịnh Tranh kiên nhẫn đợi thật lâu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thẳng đến khi hừng đông, cậu vẫn không nhận được câu trả lời mà mình muốn.

Dư Gia Đường ở trong chăn không tiếng động lau nước mắt mèo một đêm.

Buổi sáng sau khi Thịnh Tranh ra cửa, không lại trở về nữa. Dư Gia Đường cho rằng quan hốt phân có việc nên về nhà trễ, nhưng cả ngày qua đi, Thịnh Tranh vẫn cứ không thấy bóng dáng.

Dư Gia Đường ý thức được cái gì, không còn ra cửa đi bộ nữa, mỗi ngày đều đúng hạn ăn cơm đi ngủ xem điện ảnh, không làm ầm ĩ không gây thêm phiền toái cho bảo mẫu, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật không giống như là một con mèo.

Sau khi đợi ở nhà ba ngày, Thịnh Tranh rốt cuộc cũng trở về, trên người còn mang theo mùi rượu.

Dư Gia Đường có điểm tức, còn nhỏ tuổi ngay cả cao trung cũng chưa lên, đã đi học người khác uống rượu.

Cơn tức giận của anh không kiên trì nổi qua một phút đồng hồ.

Thịnh Tranh ôm anh oa ở trên sô pha, liên tục gọi anh: “Mập Mập Mập Mập……” Đồng thời trong miệng còn mơ hồ lẩm bẩm cái gì không rõ.

Vừa rồi Dư Gia Đường có thấy cậu đi đường vững vàng, sắc mặt cũng không giống như là uống nhiều, cho rằng cậu không có say, lúc này mới biết được, Thịnh Tranh khẳng định là đã say rồi.

“Quan hốt phân, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, hắc, đừng ngủ ở đây.” Dư Gia Đường dùng móng vuốt vỗ trên mặt cậu.

Hai mắt vốn đang nhắm lại của Thịnh Tranh lại lần nữa mở ra, nhìn thấy cái bánh nướng mặt mèo lớn ngay trước mặt sắp chiếm cứ toàn bộ thị giác, lộ ra một nụ cười ngốc hề hề.

Cậu ôm lấy đầu Dư Gia Đường, hôn một cái lên cái mũi mèo mẫn cảm của anh.

“Mập Mập, Mập Mập của tớ ai……”

Dư Gia Đường: “……”

Này còn chưa có xong, Thịnh Tranh giống như là đột nhiên biến thành hôn mèo cuồng ma, ôm anh hôn một lượt từ trên mặt xuống thẳng bụng anh, ngay cả cái đuôi cũng không buông tha.

Nếu như Dư Gia Đường phản kháng, muốn tránh thoát, cậu liền sẽ vẻ mặt đưa đám mà rầm rì làm nũng. Làm cho Dư Gia Đường hoài nghi quan hốt phân của mình có phải đã bị cái thứ kỳ quái gì đó bám vào người hay không. Sao vừa uống say đã liền hoàn toàn là hai loại nhân cách cùng với lúc bình thường thế này.

Thịnh Tranh ôm mèo cam âu yếm náo loạn suốt một đêm, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, liền phát hiện ái sủng đang đầy mặt nghiêm túc ngồi xổm bên sô pha, trên bàn bên cạnh còn đặt một chén cháo rau dưa.

Thịnh Tranh như là đã hoàn toàn quên mất chuyện giận dỗi không trở về nhà ba ngày trước, kinh hỉ nhìn mèo cam: “Mập Mập, đây là cậu làm cho tớ sao?”

“Sao có thể,” Dư Gia Đường không nghĩ tới sau khi Thịnh Tranh say rượu còn sẽ làm rớt cả chỉ số thông minh, “Là dì bảo mẫu làm đó.”

Thịnh Tranh có điểm thất vọng “Nga” một tiếng.

“Nhưng mà lửa là anh nhìn.” Dư Gia Đường nhìn không nổi bộ dạng thất vọng của cậu,
cho nên tự tìm cho mình một cái công lao.

Thịnh Tranh cười muốn thò mặt lại gần hôn hôn cái, ai ngờ mới vừa động, Dư Gia Đường đã lập tức đề phòng lui liên tiếp vài bước.

Thịnh Tranh: “……” Đây là làm sao vậy?

Dư Gia Đường chỉ cảm thấy toàn bộ nụ hôn trong miêu sinh đều sắp bị quan hốt phân dùng hết rồi, ngày hôm qua lông mèo cũng bị hôn mất không ít.

“Có chuyện thì nói chuyện, chúng ta tạm thời giữ khoảng cách một chút.”

Thịnh Tranh: “……”

Dư Gia Đường chụp cái đuôi đánh mặt đất, “Đừng có dùng loại ánh mắt cùng biểu tình này mà nhìn anh, anh sẽ không mềm lòng đâu, chẳng lẽ nhóc quên đêm qua đã phát sinh chuyện gì rồi sao!”

Thịnh Tranh khổ tư nhớ lại, một hồi lâu sau, nhìn anh lắc đầu: “Không nhớ rõ. Ngày hôm qua có tiệc sinh nhật của đồng học, tớ bị bọn họ rót chút rượu. Khả năng là uống say.”

…… Không phải khả năng là uống say, là say cực kỳ đó.

Dư Gia Đường xoay qua xoay lại hai vòng, lại hỏi một lần: “Thật sự một chút cũng không nhớ rõ sao?”

“Xác thật là không nhớ rõ. Chẳng lẽ tớ đã làm chuyện gì không tốt sao?” Thịnh Tranh ánh mắt thấp thỏm mà nhìn anh.

Dư Gia Đường: “…… Cũng không có, lúc nhóc uống say cũng khá ngoan, ôm anh ngủ quên trên sô pha thôi.” Chỉ là hôn ngủ ngon có chút khoa trương, có chút nhiều.

Thịnh Tranh thả lỏng một hơi, đi dép lê vào tính toán đi rửa mặt một chút, ăn cơm uống cháo, sau đó tiếp tục vuốt mèo.

Chuyện cậu ba ngày không về nhà trước đó, ai cũng không nhắc tới, như là trước nay đều chưa từng phát sinh qua vậy.

Thịnh Tranh không có lại hỏi Dư Gia Đường vấn đề có thể vẫn sẽ luôn bồi cậu nữa hay không, cũng không có lại uống rượu nữa.

Nghỉ hè qua đi, Thịnh Tranh khai giảng chính thức trở thành học sinh cao trung, chương trình học tập cần học tăng lên nhiều, thời gian cũng trở nên eo hẹp. Cậu lại xin học ngoại trú với trường học. Sợ kẹt xe, mỗi ngày đều rời giường rất sớm, tránh đi thời điểm dòng xe cộ nhiều nhất mà chạy tới trường học.

Buổi tối vào tiết tự học tối liền trở về nhà, chưa bao giờ trì hoãn ở bên ngoài dù chỉ trong chốc lát.

Bài tập cũng được hoàn thành ở trường học, lúc về đến nhà, liền bồi Dư Gia Đường ăn nhậu chơi bời, bồi anh chơi game, xem điện ảnh ưa thích.

Có đôi khi Thịnh Tranh ở trường học, nhớ Dư Gia Đường, còn sẽ gọi điện thoại về nhà, tám chuyện cùng anh một hồi, chẳng sợ đều chỉ là nói một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, tỷ như dì bảo mẫu làm đồ ăn ngọt hay là nhạt, hôm nay xung quanh nhà có tiểu đồng bọn chó mèo tới tìm anh hay không, còn phá lệ hỏi chuyện con mèo mắt uyên ương gần nhà kia.

Thịnh Tranh biết con mèo này yêu nhất là quấn lấy Mập Mập, đặc biệt phiền người.

“Yên tâm đi, hai ngày trước lão Bạch rời đi đã từ biệt với anh rồi. Chủ nhân của nó chia tay với bạn trai, mang theo nó cùng nhau đi rồi, hiện tại đang ở trong thành phố.”

Thịnh Tranh nắm lấy trọng điểm: “Sao cậu lại biết nó đang ở chỗ nào? Cậu đi xem qua nó sao? Giao tình của hai đứa đã tốt đến loại tình trạng này rồi?”

Dư Gia Đường: “……”

Tuy rằng anh cảm thấy quan hốt phân mẫn cảm có chút gây rối vô cớ, nhưng vẫn là tính tình nhẫn nại meo meo trả lời: “Không có, anh cũng chỉ là nghe mèo khác nói mà thôi, ai biết cụ thể là nó ở chỗ nào chứ.”

Lúc này Thịnh Tranh mới không nói đến đề tài này nữa.

Một người một mèo hàn huyên trong một hồi, bên chỗ Thịnh Tranh phỏng chừng là sắp vào học, lúc sắp ngắt điện thoại, cậu lại đột nhiên nói ra một câu làm Dư Gia Đường sợ hãi cả kinh——

“Mập Mập, cậu có trải qua kỳ động dục chưa? Đã giải quyết như thế nào vậy? Có cần cuối tuần này tớ mang cậu đi tuyệt dục không?”

Dư Gia Đường ( lông toàn thân dựng đứng):!!!!!!!

.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện