*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mỗi một lần đến tháng chín tinh lịch, đế quốc sẽ phái nghĩa quân tiến đến Mạn Cát tinh dọn dẹp huyết thực giả, giảm bớt số lượng của chúng nó, để tránh cho chúng nó phân liệt tiến hóa thành huyết lục giả đẳng cấp cao hơn.”
“Nghĩa quân lái quân hạm, là con đường giao thông duy nhất giữa Mạn Cát tinh và bên ngoài. Thợ săn ở Mạn Cát tinh nếu muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể thông qua quân hạm của nghĩa quân.”
Dư Gia Đường hỏi Đại Vương: “Em có tư liệu về huyết thực giả này không?”
“Có có có, nhưng mà anh phải chuẩn bị tâm lý trước một chút đấy.” Trên giao diện giả thuyết, Đại Vương hóa thành một con mèo trắng nhỏ, dùng móng vuốt lay một cái, lôi ra một cái bảng, bên trên là tin tức tường tận có liên quan đến “Huyết thực giả”.
Thứ này có khởi nguyên từ thời đại địa cầu cổ, là một loại thú biến dị, nhưng lại không có cách nào sinh sôi nẩy nở, chỉ có thể phân liệt ra, sau khi đạt tới một số lượng nhất định, sẽ từ trong quần thể tiến hóa ra bản thăng cấp.
Đặc điểm là: Không có cảm giác đau, tốc độ nhanh, sức lực lớn, chỉ số thông minh cực thấp, thích máu thịt, rất mẫn cảm với âm thanh, trong tình huống bình thường là 5-7 con nhỏ hành động theo quần thể, trong đó sẽ có một con hơi cường đại hơn chút.
Dư Gia Đường nhìn giới thiệu liền biết ngay không phải thứ gì tốt đẹp rồi, đang muốn lật sang trang tiếp theo xem hình của huyết thực giả, dư quang của anh lại bắt giữ được một hắc ảnh chợt lóe mà qua.
Anh điều hệ thống bản đồ đến vị trí cố định rõ ràng nhất, bên trên quả nhiên có sáu điểm ánh sáng màu xám đang chậm rãi tới gần vị trí này của anh.
Trong lòng Dư Gia Đường thầm mắng một tiếng, điều chính tất cả thuộc tính toàn thân ngoại trừ thính giác đến mức cao nhất, đặc biệt là giá trị sức lực, để bảo hiểm, anh lại tiêu phí một ít tiền thay thế điểm đổi 20 điểm giá trị sức lực ở thương thành, chủ yếu thêm vào lực lượng trên tứ chi và lực cắn.
Hiện tại anh vô cùng may mắn vì hoàn thành thế giới nhiệm vụ trước đó được xếp hạng cấp bậc cao, giúp anh có thể trực tiếp mở công năng sử dụng tiền thay thế điểm, bằng không nếu hiện tại anh đang ở trong thế giới nhiệm vụ, thì những trị số nhiệm vụ kia căn bản là không thể dùng được rồi.
Vừa rồi anh đã đánh giá trị số tốc độ của huyết thực giả, tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn còn thấp hơn anh, cơ mà để phòng ngừa vạn nhất…… Hiện tại chân của anh thật sự là quá ngắn, cho nên vẫn là thêm một ít điểm thuộc tính vào nhanh nhẹn thì hơn.
Hiện tại thân thể của Dư Gia Đường rất nhỏ, tuy rằng chân ngắn tới độ không nhìn thấy được, nhưng cũng không gây trở ngại đến anh nhảy nhót. Munchkin chưa tiến hành cải tạo và cường hóa thuộc tính thì cũng đã thực hiếu động ưa nhảy nhót rồi.
Anh trốn ra phía sau một khối đá vụn, lúc nhìn thấy từ trong bóng tối toát ra một con huyết thực giả, không chờ đến nó công kích, thì đã nhân lúc nó không đề phòng mà công kích trước một bước rồi.
Ngoại hình của huyết thực giả có chút giống với những loài sinh vật dị hình trên phần lớn điện ảnh, không có lông tóc, thân bên ngoài là máu thịt hư thối, miệng há rộng bên trong toàn là răng cưa xúc tua dài rậm rạp.
Trong lòng Dư Gia Đường khiếp sợ với giá trị nhan sắc của thứ đồ chơi này, nhìn bề ngoài đã biết ngay mấy thứ này rất nguy hiểm rồi, cũng không dám quá ỷ lại vào bàn tay vàng mà dây dưa, mỗi lần công kích đều bay thẳng đến công kích bộ phận yếu hại.
Liên tiếp giải quyết năm con huyết thực giả, Dư Gia Đường mới dừng lại quay trở về bám lên đỉnh một cây cột đá trên phế tích, vị trí cùng góc độ này tương đối an toàn, cũng có thể thấy rõ ràng hết thảy chung quanh.
Hố cha duy nhất chính là chân anh quá ngắn, thời điểm bám lên cây cột, cần phải dùng sức đâm lợi trảo vào trong cột đá mới được.
Hiệu quả cải tạo cấp ba của hệ thống thực là trâu, cho dù không thể cho anh một đôi chân dài, nhưng hàm răng và lợi trảo, đều sẽ tiến hành cải tạo. Còn có thể thu phóng tự nhiên. Hơn nữa thuộc tính thân thể thay đổi biên độ lớn cũng có hiệu quả nghịch thiên, hiện tại Dư Gia Đường cảm thấy cho dù có chọi nhau với thượng khủng long thì anh vẫn có thể liều mạng một phen.
Một con huyết thực giả cuối cùng ẩn thân ở trong góc, phỏng chừng tưởng rằng Dư Gia Đường không phát hiện được nó, cho nên đang chuẩn bị nhào qua hướng anh.
Dư Gia Đường vẫn luôn chờ cho đến khi nó vận sức hành hương nhào tới đây, đột nhiên thả trảo nhảy đến trên một cây cột đá khác, sau đó…… Tên kia liền tự đập đầu mình lên cột đến độ nở hoa cúc.
Sau khi một quần thể nhỏ huyết thực giả bị huỷ diệt, qua một đoạn thời gian nữa sẽ có huyết thực giả khác tiến đến chiếm lĩnh mảnh địa phương đó, Dư Gia Đường không có ở lại đây lâu, mà đi tìm kiếm tung tích của nhân loại.
Trên Mạn Cát tinh có một bộ phận nhân loại làm chức nghiệp gọi là “Thợ săn” hoạt động tại đây, so với những người khác trên đế quốc thì bọn họ thân thiện với động vật họ mèo hơn, bởi vì phương thức săn thú chủ yếu của bọn họ, chính là dựa vào một ít động vật do đế quốc nuôi dưỡng gien tạo ra, làm thành chiến thú, tôi luyện để phù hợp lẫn nhau, trở thành chiến hữu thân mật, cùng đi săn giết huyết thực giả, kiếm lấy điểm tín dụng để cung ứng sinh hoạt.
Gien chiến thú, lấy động vật họ mèo chiếm làm đa số, phần lớn người trên đế quốc đều cho rằng gien cùng đặc điểm thân thể của động vật họ mèo, quyết định khi chúng nó đánh nhau với các loài động vật khác, sẽ có ưu thế mạnh hơn.
Huyết thực giả thường tụ tập theo quần thể nhỏ, rất ít khi có tảng lớn quần thể quá mức dày đặc. Dư Gia Đường chiếu theo biểu hiện điểm hoạt động của nhân loại trên bản đồ, chạy nửa tháng, mới nhìn thấy một cái doanh địa loại nhỏ.
Dư Gia Đường ngồi canh ở xung quanh bẫy rập gần doanh địa, rất nhanh đã có thợ săn thủ vệ phát hiện ra anh, cũng thông báo cho thủ lĩnh của bọn họ.
“Đó là loài mèo gì vậy? Làm sao lại nhỏ thế? Hay vẫn chỉ là một con non?” Trong doanh trướng một thợ săn tóc đỏ cẩn thận chạm vào hình ảnh bé mèo biểu hiện trên dụng cụ.
“Không, từ dụng cụ rà quét tình huống sinh trưởng xương cốt của nó mà xem, con mèo này đã trường thành rồi, hơn nữa còn có lực phá hoại nhất định.” Nói chuyện chính là một cô gái xinh đẹp mặc áo ngắn màu trắng, dáng người thực tốt, chỉ là trên mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn rất lãnh đạm.
“Đồng San, cô đã gặp qua loại mèo này chưa?” Tóc đỏ hỏi cô.
“Chưa từng thấy qua, nhưng từ hình thể đặc thù của nó mà xem……”
“Là mèo Munchkin sớm đã bị diệt sạch mà cho tới nay đế quốc vẫn chưa thể tái tạo lại được.” Trên chủ tọa cách đó không xa trong doanh trướng, một nam nhân thân hình cao lớn tóc đen đang cúi đầu xem một phần tinh đồ số liệu.
“Đầu nhi? Anh nói là thật sự đấy à?” Tóc đỏ hiển nhiên cũng biết giá trị của loại mèo này, biểu tình trên mặt mừng rỡ như điên.
Mèo Munchkin được hoàng thất đế quốc yêu thích nhất, chỉ cần nộp lên cho hoàng thất, vậy bọn họ liền khỏi cần chạy tới cái địa phương quỷ quái này làm thợ săn gì đó kiếm điểm tín dụng nữa rồi.
Nam nhân tóc đen ngẩng
đầu, lại nhìn thoáng qua con mèo biểu hiện trên dụng cụ, vừa lúc thấy được hình ảnh bé mèo chân ngắn, đột nhiên cũng xoay đầu qua phương hướng này, như là đang nhìn thẳng vào hắn vậy.
“Herbert, đóng cửa bẫy rập khu A.”
Tóc đỏ sửng sốt: “Đầu nhi ngài đây là?”
“Ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Herbert và Đồng San còn có vài vị thợ săn khác, vẻ mặt mộng bức mà nhìn lão đại đi ra khỏi doanh trướng.
“Đồng San, không phải đầu nhi không thích động vật họ mèo, cho nên ngay cả chiến thú cũng không nuôi à?”
Đồng San trưng cái mặt than nói: “Hắn đến từ Đế Đô Tinh, mấy người trên Đế Đô Tinh lớn từ hoàng đế nhỏ đến bình dân, rất hiếm khi có người không thích lông xù, bọn họ vừa thấy khủng điểu thú liền đã khen một câu bộ dạng thật đáng yêu rồi, huống chi hiện tại ở bên ngoài lại là Munchkin.”
“Không nuôi chiến thú, có lẽ chỉ là vì chưa gặp được con hợp nhãn duyên mà thôi.”
Đối với Herbert lời mà em gái Đồng San nói ra, đó chính là chân lý tuyệt đối, lập tức từ trạng thái nghi ngờ, biến thành phụ họa khẳng định, còn bắt đầu suy xét sau khi con Munchkin bị đưa tới doanh địa rồi thì phải nuôi dưỡng ở đâu.
Loại mèo gien cổ địa cầu không phải biến dị cải tạo này, cũng được gọi là mèo quý tộc, yếu ớt có tiếng, phi thường trân quý, nếu muốn nuôi dưỡng thì cần phải thông qua các loại thủ tục phê duyệt, cũng trả giá lượng lớn tiền tài, tiến hành thí nghiệm chủ nhân nghiêm khắc lấy được chứng nhận nuôi dưỡng, mới có thể có được tư cách nuôi chúng nó.
Bởi vậy loài mèo gien địa cầu cổ, bình thường đều chỉ có quý tộc, hoặc là kẻ có tiền mới có thể nuôi dưỡng được. Mèo Munchkin bởi vì cho tới nay thành quả tái tạo gien vẫn chưa rõ, chưa từng có loại mèo này xuất hiện, cố tình mỗi năm hoàng thất đều phải đầu tư một con số tiền tài thiên văn trên việc nghiên cứu chúng nó, cho nên mèo Munchkin lại được gọi là mèo hoàng thất.
Chủ tử như vậy, đám điểu ti như bọn họ đừng hòng nghĩ tới chuyện nuôi dưỡng, nhìn nhìn cho đỡ nghiện đi,
“Lúc trước khi tôi nuôi Đại Hải, từng cố ý đi tra một ít phương pháp chăn nuôi động vật họ mèo, mèo hoàng thất dưới điều kiện như ở Đế Đô Tinh mới có khả năng nuôi sống được, mà hoàn cảnh ở Mạn Cát tinh lại ác liệt quá.” Herbert nói thầm.
Làm hậu duệ phương Tây thời kỳ địa cầu cổ, có đôi khi Herbert không phải rất hiểu được một ít phương thức tư duy của người Châu Á giống như Đồng San và đầu nhi của bọn họ.
Chuyện ở trong mắt gã là không có khả năng làm được, bọn họ vĩnh viễn có thể dùng hành động cho gã thấy là gã nghĩ quá đơn giản rồi.
“Bác sĩ Đồng, Tư lão đại đâu?” Mành doanh trướng đột nhiên bị người nhấc lên, một người trẻ tuổi mặt trẻ con tò mò đi vào hỏi.
“Không phải hắn nói muốn mở họp à, thương lượng chuyện tháng chín chúng ta theo nghĩa quân cùng nhau trở về Đế Đô Tinh sao?”
Đồng San chuyển hướng màn hình dụng cụ theo dõi khu vực bẫy rập, sang trước mặt Tiền Ninh mới vừa tiến vào doanh trướng: “Tư lão đại đang……” Cô nghiêm túc liếc mắt phân rõ hành động của thủ trưởng trên dụng cụ ghi hình một cái, cuối cùng đưa ra kết luận, “Hắn đang chọc mèo.”
Herbert cũng thò lại gần xem, cằm tức khắc suýt bị rớt khỏi hàm, trên hình ảnh mà dụng cụ biểu hiện, Tư Hoàn ngày thường ít khi nói cười giờ lại đang ngồi xổm trước mặt bé mèo, vươn một ngón tay chặn lên đỉnh đầu Munchkin.
Làm người vô cùng đồng tình chính là, Munchkin liều mạng dùng móng vuốt muốn chụp bay tay của hắn, nhưng mà chân ngắn quá, căn bản là chạm không tới cái tay kia.
Herbert nuốt nuốt nước miếng, xoa xoa bộ ngực bị bé mèo manh đến xuất huyết, “Đầu nhi thật quá đáng, khi dễ mèo hoàng thất người ta không có chân sao?”
Đồng San liếc nhìn gã một cái: “Lời này của anh mới là quá phận, mèo Munchkin thuộc về một loại mèo chân ngắn thời kỳ địa cầu cổ, tuy rằng chân ngắn, nhưng người ta vẫn có chân. Chỉ là nhìn từ xa thì không thấy được mà thôi.”
“Hơn nữa hiện tại nó đang ngồi xổm, cho nên thoạt nhìn mới sẽ như là chỉ có móng vuốt thịt lót mà không có chân vậy.”
Tiền Ninh vẻ mặt hiếm lạ mà nhìn con mèo kia, bé con bị Tư Hoàn chọc đến kêu to, “Sao trên Mạn Cát tinh lại sẽ có Munchkin vậy? Bên Đế Đô Tinh không phải đã nói mèo Munchkin bởi vì một ít nguyên nhân mà khó có thể tái tạo được sao?”
“Hơn nữa mèo nhỏ như vậy, làm sao mà sống sót được tại một nơi như Mạn Cát tinh chứ?”
Đồng San cũng cảm thấy nghi hoặc, chẳng qua Mạn Cát tinh thuộc về tinh cầu nửa vứt đi, qua thời gian dài chuyện hiếm lạ kỳ quái gì cũng có khả năng hết.
Trên video hình ảnh Tư Hoàn chọc con mèo kia nửa ngày, mới mang nó tiến vào doanh địa. Nói đến cũng thật là kỳ quái, con mèo kia có thể sinh tồn ở trên Mạn Cát tinh, hẳn là cũng không dễ chọc gì, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề biểu hiện ra bất cứ tính công kích nào, chỉ có rất không kiên nhẫn đối với loại hành vi chọc mèo ác liệt của Tư Hoàn mà thôi.
Những người khác đều quy kết điều này là vì động vật họ mèo loại tái tạo gien trời sinh đã thân thiện với nhân loại. Tư Hoàn không có bế con mèo kia lên, ngược lại nhìn nó bước chân ngắn nhỏ mà đi vào doanh địa cùng mình.
“Đầu nhi.” Tiền Ninh thực hiện một lễ chào với hắn.
Tư Hoàn thấy cậu ta cũng ở đây, gật đầu với cậu ta hỏi: “Thức ăn mèo mới mà cậu nghiên cứu ra thế nào rồi? Để nhóc này ăn có vấn đề gì không?”
Tư Hoàn dùng mũi chân chạm vào dưới mông Munchkin.
Dư Gia Đường quay đầu lại tiến lên chính là một móng vuốt cào lên trên giày bó của hắn, lập tức cào nát cái giày da làm từ thuộc da của da thú kia. Còn lộ ra vớ hoa bên trong, ngón chân cái cũng không chịu cô đơn mà chui ra từ cái động vớ bị cào nát.
Chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Dư Gia Đường làm bộ như mình chưa hề làm gì cả, cũng chưa thấy được cái gì, cho nên cái gì cũng không biết.
Thật lâu sau, tiếng tán thưởng của Herbert mới đánh vỡ yên lặng: “Đầu nhi, cái vớ hoa này của ngài …… Thoạt nhìn rất là phục cổ, mua ở đâu thế? Ưu đãi sao?”
……….
.
Editor có lời muốn nói: Loài mèo tui yêu nhất, có lẽ bởi tui cũng lùn? ( ´ ▽ `)