Nụ cười ưu nhã của Bắc Sách cứng đờ, xấu hổ dời mắt đi: "Một người sống rơi xuống nước, trong tình huống bình thường không thể không giãy giụa, nhưng nàng không có..."
Thông minh như nàng sao có thể để Tiết thị đẩy mình xuống hồ? Khả năng duy nhất chính là nàng chủ động rơi xuống, có ý đồ khác!
Mà sự thật quả nhiên như y sở liệu, chỉ là y hoàn toàn không ngờ nữ nhân này lại đục thủng thuyền hoa, thời điểm y rõ ý đồ của nàng, lòng không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, nữ nhân này, tính tình có thù tất báo lại khiến người ta càng yêu thích!
An Cửu nhíu mày, điều này có nghĩ y biết trò xiếc của nàng?
A, Bắc Sách này đúng là tâm tư kính đáo!
"Như vậy, ta ngược lại phải đa tạ thế tử đã không làm hỏng chuyện tốt của ta!"
Bắc Sách mỉm cười nhìn về phía giữa hồ, một con thuyền đang qua đó, trong ánh mắt bình tĩnh hiện lên một tia dị thường, giọng nói ôn nhuận truyền tới: "Những người khác thì thôi đi, còn về Tiết thị...!Nếu đã muốn dồn An Cửu quận chúa vào chỗ chết, vậy để bà ta ở trong hồ lâu một chút, có thể giữ được một mạng hay không phải xem tạo hóa của bà ta!"
Lời này y giống như nói với không khí, An Cửu nghe vào tai, đương nhiên hiểu, Bắc Sách khẳng định đã phân phó người nào đó, mà người nọ đang ẩn mình trong chỗ tối!
Y là đang báo thù cho nàng sao?
Trái tim An Cửu bỗng trở nên ấm áp, cảm nhận hơi thở ưu nhã của nam tử bên cạnh, lòng bình yên đến lạ thường.
Huy Âm Điện, chỗ ở của Bắc Sách, tòa viện này tuy ở trong Bắc Vương phủ nhưng lại hoàn toàn độc lập, hiện tại ở Lưu Li Hiên, sau tấm bình phong, An Cửu ngồi trên giường, y phục ướt đẫm khi nãy đã thay ra, hiện tại trên người đang mặc một bộ bạch y kích cỡ to rộng, mỗi một cử chỉ đều khiến da thịt non mịn như ẩn như hiện.
"Ngài đường đường là Bắc thế tử, ngay cả xiêm y của nữ tử cũng không có sao?" An Cửu lên tiếng, giọng nói truyền vào tai nam tử đứng bên ngoài, gương mặt vốn ưu nhã bình tĩnh thoáng thay đổi.
An Cửu liếc nhìn thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía bình phong đứng bên ngoài, kéo nhẹ xiêm y lên ngửi, ngay cả xiêm y này cũng thoang thoảng hương u lan.
Mà cách bài trí của Lưu Li Hiên này cũng như khí chất của chủ tử nó, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Ta đã sai người dẫn Hồng Linh nghe thấy." Giọng nói của Bắc Sách ở ngoài bình phong truyền tới, cẩn thận tìm kiếm, mơ hồ có thể nhận ra hơi thở xưa nay luôn trầm ổn dường như đang có chút dồn dập.
Trong phòng, cách tấm bình phong, trai đơn gái chiếc, hiện tại nàng còn mặc xiêm y của y, thật sự ái muội.
"Huy Âm Điện này của ngài không có nữ nhân ở sao?" An Cửu nhìn bốn phía, trong phòng chỉ toàn là đồ dùng của nam nhân, Bắc Nhu từng nói, ngay cả hạ nhân hầu hạ ở Huy Âm Điện này đều là nam tử.
Đều là nam nhân đang ở tuổi huyết khí phương cương, Bách Lý Khiên đã cưới hai trắc phi, Bách Lý Vũ tuy chưa cưới vợ nhưng có hai biết hắn có coi trọng nha hoàn nào trong phủ không.
Mà Bắc Sách này...!Trong phòng không hề có dấu vết của nữ nhân!
Ngoài bình phong, thân thể Bắc Sách cứng đờ, trong nháy mắt tiếp theo, giọng nói ở bên trong lần nữa vang lên: "Không lẽ ngài thật sự thích nam nhân?"
Vấn đề này sau ngày ấy ngồi cùng xe ngựa với Bắc Nhu nàng đã muốn hỏi, hôm nay đúng là cơ hội tốt!
Dứt lời, nam nhân ngoài bình phong lảo đảo một cái, trên mặt lúc trước là xấu hổ, giờ phút này đã trầm xuống, nữ nhân này, đầu óc đang nghĩ gì vậy?
"Sao hả? Ngài không trả lời, chẳng lẽ thật sự là thế sao?" An Cửu nhướng mày, tràn ngập hứng thú, vòng qua bình phong đi đến trước mặt Bắc Sách, ánh mắt khóa chặt y, từ đầu đến chân đánh giá y một lần, không nhịn được mà lắc đầu.
Bắc Sách bị nàng nhìn như vậy, da đầu không khỏi tê dại, con người xưa nay bình tĩnh hiện tại nhìn da thịt như ẩn như hiện dưới lớp xiêm y rộng thùng thình kia lại rối loạn.
Ánh mắt lập lòe, Bắc Sách nhíu mày dời mắt đi, nhưng An Cửu vẫn tiếp tục đánh giá Bắc Sách, qua hồi lâu, bỗng dưng thở dài: "Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc..."
Nam nhân tuấn mỹ như vậy, ai mà không ngưỡng mộ? Nhưng cố tình lại...!Thích nam nhân?
Không biết vì sao, An Cửu bỗng cảm thấy mất mát.
"Đáng tiếc cái gì? Cái đầu này của nàng, đừng nghĩ bậy bạ!" Bắc Sách bực bội, ánh mắt vừa đảo qua liền thấy thứ đồ không nên thấy, nữ nhân này không biết đang ăn mặc như vậy không nên ra ngoài đi loạn sao?
An Cửu hoàn toàn không nhận ra vấn đề, lòng thầm suy đoán, nếu Bắc Sách này thật sự thích nam nhân, vậy Đông Sở Quốc này...!Là nam nhân nào có vận may như vậy?
An Cửu vừa nghĩ vừa đi qua đi lại, bầu không khí trong phòng quái dị tới cực điểm, đang suy nghĩ, nàng hoàn toàn không chú ý tới tình huống dưới chân.
"A..."
Đột nhiên hét lên một tiếng, có lẽ vì quá chuyên chú suy nghĩ, An Cửu chỉ kịp cảm nhận dưới chân vướng gì đó, cả người lập tức mất trọng tâm, mắt thấy sắp ngã xuống đất, nhưng đúng lúc này, một bàn tay to rộng bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo lại, trong nháy mắt, thân thể đâm vào một lồ ng ngực rộng lớn.
Khoảng cách gần như thế, An Cửu va Bắc Sách đều ngẩn ra, nhất thời hỗn loạn.
Mặt An Cửu dán lên lồ ng ngực ai đó, tiếng tim đập loạn nhịp vừa lúc ở ngay bên tai, thịch thịch thịch, vô cùng mãnh liệt, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Hai người Bắc Sách và An Cửu lập tức hiểu được gì đó.
Y...!Hình như không thích nam nhân? Nếu thích nam nhân, vậy tiếng tim đập loạn nhịp lúc này có ý nghĩa gì? Vì phát hiện điểm này, An Cửu không khỏi xấu hổ.
Mà Bắc Sách, vẻ ưu nhã trên gương mặt tuấn mỹ sớm đã không còn, trong lòng không nhịn được mà thầm mắng, y thế mà để lộ cảm xúc của mình?
An Cửu thông minh như vậy, chỉ sợ...!Mặt Bắc Sách nóng lên.
Đúng là...!Ánh mắt lập lòe, Bắc Sách hít sâu một hơi, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng không biết từ khi nào Bắc Sách đã dẫm lên vạt áo trên người An Cửu, lần này, đến lượt thân thể y mất trọng tâm.
Nếu là ngày thường, với thân thủ của y, chắc chắn sẽ không ngã xuống, nhưng phản ứng đầu tiên của Bắc Sách lúc này chính là che chở cho An Cửu, không để nàng ngã xuống.
Trong chớp nhoáng, bịch một tiếng, Bắc Sách kêu r3n, sống lưng đập mạnh xuống mặt đất, nhưng cánh tay vẫn bảo hộ An Cửu trong lòng.
"Nàng có ngã đụng vào đâu không?" Bắc Sách buông tay tạo khoảng cách giữa hai người, nhìn An Cửu, quan tâm hỏi thăm.
An Cửu nhìn Bắc Sách, nhíu mày, rõ ràng người ngã đụng đất là y, mà y chỉ nghĩ tới nàng.
Còn bản thân lúc này...!
Bắc Sách thấy An Cửu cười như không cười, cung mày nhíu lại càng chặt, nhưng trong nháy mắt liền ý thức được vấn đề, lại nhìn tư thế của họ, gương mặt càng đỏ bừng.
Đây...!An Cửu lại nhào vào người y, tuy y chưa trải qua việc nam nữ, nhưng ái muội như vậy, y sao có thể không hiểu?
"Đi xuống!" Bắc Sách dời mắt, lạnh lùng nói, rõ ràng có thể xoay người, nhưng làm thế, chỉ sợ An Cửu sẽ bị ngã xuống đất.
An Cửu lại nhướng mày, ngày thường, bộ dáng không dính khói lửa phàm tục của Bắc Sách khiến người ta không muốn vấy bẩn sự thánh khiết của y, nhưng giờ phút này, mặt y đỏ bừng như vậy, đúng là khiến người ta không nhịn được mà cắn một cái, thậm chí muốn hái đóa hoa này xuống!
Đi xuống sao? Cơ hội khó có được như vậy, nàng sao có thể đi xuống?
Càng thấy y thất thố, An Cửu càng muốn chơi đùa, nàng cúi người nhìn y chằm chằm, y không dám nhìn nàng sao? Không dám nhìn, nàng cố tình muốn y nhìn mình!
Hành động này của An Cửu khiến Bắc Sách giật mình, đối diện với đôi mắt giảo hoạt kia, ánh mắt đảo qua phong cảnh dưới y phục rộng thùng thình, y cao giọng: "An Cửu, nàng...!Còn ra thể thống gì!"
Vừa rồi là ngoài ý muốn, không trách ai được, nhưng An Cửu lúc này...!Trong mắt nữ nhân này rõ ràng viết hai chữ đùa giỡn, nữ nhân đùa giỡn nam nhân, đây...!An Cửu cũng quá lớn mật!
"Còn ra thể thống gì?" An Cửu khẽ cười, nhìn mặt y càng đỏ, nàng càng có hứng thú, "Vừa rồi ta có một phát hiện lớn, ngài có muốn nghe không?"
Bắc Sách nỗ lực không nhìn thứ không nên nhìn, đối diện với ánh mắt của An Cửu, phát hiện lớn? Y tin chắc phát hiện lớn hôm nay của An Cửu là điều y không muốn nghe!
Nhưng nữ nhân này, nàng hỏi như vậy không phải thật sự dò hỏi y có nguyện ý hay không, cho dù y không muốn nghe, sợ rằng cũng không ảnh hưởng tới việc nàng tiếp tục nói.
Quả nhiên, nụ cười của An Cửu càng trở nên tà ác: "Thế tử không thích nam nhân, ngài thích nữ nhân."
"Điều này rất bình thường, nàng đừng nghĩ bậy!" Bắc Sách lạnh giọng, thích nam nhân gì chứ? Bắc Sách y không phải kẻ đoạn tụ.
"Đúng vậy, rất bình thường, có điều có một chuyện lại không hê bình thường, thế tử năm nay cũng hai mươi mốt tuổi rồi." Tại cổ đại này, ở tuổi đó đã là cha của hài tử.
Bắc Sách nhíu mày, không đáp, giọng nói bỡn cợt tiếp tục truyền đến.
"Thế tử đã hai mươi mốt nhưng vẫn là đồng nam, chuyện này nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ thành kinh thiên kỳ văn." An Cửu bật cười.
Dứt lời, quả nhiên thấy gương mặt vốn ửng đỏ của Bắc Sách này đã trướng tới thành màu gan heo, khóe môi thậm chí không nhịn được mà run rẩy.
Đầu Bắc Sách như muốn nổ tung, hoàn toàn không ngờ An Cửu lại nói ra lời to gan như thế, đồng nam...!Đây là lời một tiểu thư khuê các nên nói sao?
An Cửu này...!Bắc Sách nhìn An Cửu, đôi mắt vốn bình tĩnh nay đã sâu đến không thấy đáy, dù là An Cửu cũng không đoán ra y đang nghĩ gì.
An Cửu giật mình: "Ta chỉ đùa chút thôi, thế tử..."
"Thế tử, nghe nói ngài muốn xiêm y của nữ nhân, a, còn đưa đến Lưu Li Hiên, Lưu Li Hiên của ngài cuối cùng cũng có nữ nhân rồi sao? Ta vừa nghe nói liền hưng phấn chạy tới đây, ngài xem, một người bận rộn như ta còn tự mình đưa y phục tới cho ngài..."
Đúng lúc này, một giọng nói hào sảng vang lên, người chưa tới, giọng nói đã tới trước, cùng với tiếng bước chân ngày càng gần khiến hai người trong phòng đều ngẩn ra, Bắc Sách nhìn bộ dáng An Cửu lúc này, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Chu Cẩm, ngươi đứng lại!" Bắc Sách hét lớn, giọng nói lộ vẻ hoảng loạn, đây là điều người khác trước nay chưa từng chứng kiến.
Lúc nói chuyện, tay Bắc Sách lần nữa đặt bên hông An Cửu, cách lớp y phục, lại cảm nhận được hơi thở ấm áp kia, càng khiến tâm trí nhộn nhạo.
"Thế tử, đứng lại làm gì, chẳng lẽ trong phòng ngài thật sự có nữ nhân sao? Đúng lúc, ta cũng muốn xem xem, là ai có thể khiến thần tiên không dính khói lửa phàm tục như ngài động lòng hả?" Chu Cẩm nhướng mày cười, tuy gã là thuộc hạ của Bắc Sách, thay Bắc Sách xử lý sản nghiệp Bắc Vương phủ, nhưng tính tình gã ham chơi, thế tử cũng biết, đùa một chút cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, thế tử sẽ không trách tội gã.
Lòng tràn ngập tò mò, Chu Cẩm càng cảm thấy hứng thú.
Còn chưa bước vào ngạch cửa, một chén trà trong phòng bay ra, Chu Cẩm sửng sốt, vất vả lắm mới tránh đi được, không khỏi kinh hãi, xem ra thế tử đã hạ quyết tâm không cho gã vào!
"Ném quần áo vào đây, không cho người vào." Tiếng của Bắc Sách lần nữa truyền tới.
Chu Cẩm nhún vai, liếc mắt nhìn vào trong một cái, nhưng dù đã đứng ngay cửa vẫn không thể nhìn rõ động tĩnh bên trong.
Chu Cẩm nhíu mày, nhìn xiêm y nữ tử trong tay, lòng đã có đáp án.
Xem ra bên trong sợ là có đồ vật không tiện cho người ngoài nhìn thấy!
Thôi, thế tử vất vả lắm mới cho nữ nhân vào Huy Âm Điện, gã không vào quấy rầy coi như tích đức, còn về tò mò trong lòng...!Chu Cẩm giơ tay, nháy mắt tiếp theo, y phục trong tay lập tức bay vào phòng.
Trong phòng, Bắc Sách đã đặt An Cửu lên giường, đón lấy xiêm y Chu Cẩm ném vào, thời điểm xoay người nhìn An Cửu, ánh mắt vẫn không thể khôi phục vẻ bình tĩnh ưu nhã của ngày xưa.
"Thay đi!" Bắc Sách ho một tiếng, đưa xiêm y cho An Cửu, tuy đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể giấu được nét quẫn bách trên mặt.
Phản ứng này lọt vào mắt An Cửu, ánh mắt càng trở nên tàn ác, liếc nhìn y phục rộng thùng thình trên người, nàng vô hại nhìn Bắc Sách: "Thay trước mặt ngài sao?"
Bắc Sách cứng đờ, sắc mặt vốn đã tốn hơn một chút hiện tại lại đỏ ửng, hung hăng trừng mắt với nàng: "Cố ý trêu cợt ta thú vị lắm sao?"
"Thú vị, đương nhiên thú vị!" An Cửu nhướng mày, duỗi tay nhận lấy xiêm y Bắc Sách đưa, đường đường là Bắc thế tử, há để ai cũng có cơ hội trêu cợt?
Hơn nữa, ngày thường Bắc Sách trông có vẻ khôn khéo, không dễ trêu cợt, nhưng không ngờ hôm nay...!A, nghĩ tới bộ dáng quẫn bách vừa rồi, tâm tình An Cửu càng tốt, đón nhận ánh mắt của Bắc Sách, làm bộ cởi xiêm y.
Bắc Sách theo bản năng xoay người, ánh mắt khó nén quẫn bách, ngay sau đó nghe An Cửu ở sau bật cười ha ha, gương mặt tuấn mỹ của nam tử càng trắng bệch.
Lòng thầm mắng, y hình như lại bị nàng đùa giỡn!
Bắc Sách nhíu mày, nếu là kẻ khác dám ở trước mặt y như thế, sợ là y sớm đã nổi giận, nhưng đối với An Cửu, y lại không tức giận, lòng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, mặt Bắc Sách càng nóng hổi.
"Thế tử..."
Giọng của nữ nhân phía sau lần nữa truyền tới, Bắc Sách giật mình, theo bản năng xoay người, thấy An Cửu đã thay nữ trang, đáy mắt lóe qua một tia kinh diễm.
Giờ phút này, nàng mặc một bộ bạch y, tóc dài đen nhánh tùy ý cột phía sau, cả người toát ra vẻ dịu dàng linh tú.
Trong trí nhớ của y, An Cửu thông minh nhạy bén, khôn khéo cơ trí, thậm chí sát phạt quyết tuyệt, nhưng hiện tại, lần đầu nhìn một mặt dịu dàng của nàng, bộ dáng này tuy không phải tuyệt sắc, nhưng khí chất toát ra khiến người nhìn không cách nào quên được.
Nhất thời, Bắc Sách nhìn đến sửng sốt.
"Chắc thế tử sẽ không yêu ta đấy chứ?" An Cửu mỉm cười, ý bỡn cợt càng đậm.
Bắc Sách giật mình, vội dời mắt đi, còn chưa kịp trả lời, An Cửu đã tiếp tục: "A, nhìn ngài căng thẳng kìa, ngài yên tâm, ta chọc ngài thôi."
Dứt lời, An Cửu nhanh chóng ra ngoài, vừa nói: "Xin thế tử yên tâm, chuyện xảy ra hôm nay ở đây là bí mật, ngài biết ta biết, An Cửu ta sẽ không tổn hại tới danh dự của thế tử ngài!"
Lúc nói chuyện, An Cửu đã ra khỏi phòng, để lại Bắc Sách ở phía sau nhìn theo bóng lưng kia.
Tổn hại danh dự y?
Chuyện như vậy, người bị tổn hại danh dự không phải là nữ tử sao?
An Cửu này, với nàng y thật sự hết cách!
Nhìn theo thân ảnh kia biến mất trong tầm mắt, Bắc Sách xoay người, cầm xiêm y trên giường An Cửu vừa thay ra lên, vuốt v e vải dệt còn mang theo độ ấm, ánh mắt thay đổi.
"A, ta còn tưởng là ai, thì ra là An Cửu quận chúa!" Chu Cẩm hấp tấp đi tới, tuy lúc nhìn thấy Hồng Linh, gã đã mơ hồ đoán được xiêm y kia chuẩn bị cho ai, nhưng vừa rồi tận mắt thấy An Cửu từ cánh cửa này bước ra ngoài, gã mới dám chắc chắn, Bắc Sách không gần nữ sắc sợ là đã phá giới!
Chu Cẩm nhìn Bắc Sách, lại nhìn xiêm y nam tử trên tay y, không khỏi nhíu mày, nhưng ngay lập tức cung mày liền giãn ra, thay vào đó là ánh mắt ái muội.
Vừa nhìn liền phát hiện Bắc thế tử có chỗ không đúng, nhìn bộ dáng hoảng hốt của y, nào giống vẻ đạm mạc lạnh lùng ngày thường?
"Xem ra, Bắc Vương phủ sắp có đại hỉ rồi." Chu Cẩm thở dài, xem ra thế tử phi không phải An Cửu quận chúa thì không còn ai khác!
Bắc Sách liếc nhìn Chu Cẩm: "Đương nhiên có đại hỉ."
Chu Cẩm cả kinh, không ngờ Bắc thế tử sẽ nói như thế, vội tìm hiểu: "Ngài và An Cửu quận chúa khi nào thành thân? Ngày đã quyết định chưa?"
"Thành thân sao?" Bắc Sách nhíu mày, nghĩ đến gì đó, trong mắt xẹt qua một tia sủng nịnh, nhưng trong giây lát, gương mặt tuấn mỹ lại khôi phục vẻ ưu nhã bình tĩnh, "Mười một tháng sau, đại thọ của gia gia, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"
Chu Cẩm ngây ra, không ngờ Bắc thế tử đột nhiên thay đổi chủ đề như thế, nhìn gương mặt bình tĩnh của y, Chu Cẩm không nhịn được mà thở dài, gã biết, không thể từ miệng thế tử dò hỏi được gì.f
Nghĩ đến đại thọ của Bắc lão vương gia, Chu Cẩm lập tức cất đi dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: "Thế tử xin yên tâm, những việc giao cho Chu Cẩm ta đi làm, đương nhiên thỏa đáng, chỉ là...!Hôm đó cũng là ngày thành thân của Thái Tử và Bắc Nhu tiểu thư, Khanh vương phi ở bên kia e rằng cũng nhúng tay vào đại thọ của lão vương gia."
Ở ngoài vương phủ, người đời chỉ biết Bắc thế tử một tay nắm giữ sản nghiệp Bắc Vương phủ, mà Khanh vương phi khống chế quyền lực bên trong, hai người một trong một ngoài phối hợp vô cùng ăn ý.
Nhưng có ai ngờ, cả hai là kẻ địch!
Năm đó, Bắc vương gia giao toàn bộ sản nghiệp Bắc Vương phủ cho Bắc Sách phải trải qua một phen lăn lộn, tới hiện tại, Chu Cẩm cảm thấy ký ức đó vẫn còn mới mẻ.
Mấy năm nay, sản nghiệp của vương phủ ở trong tay Bắc thế tử phát triển không ngừng, Khanh vương phi cũng không phải không có lòng đoạt quyền, nhưng thế tử khôn khéo, làm việc không chút sơ hở, cho nên mấy năm nay, Bắc Vương phủ vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như bề ngoài.
Nhưng có ai biết, dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia cất giấu gợn sóng như thế nào?
Nhắc tới Khanh vương phi, ánh mắt Bắc Sách trở nên lạnh lẽo: "Mặc kệ bà ta, chỉ cần không quấy nhiễu tới đại thọ của gia gia, không cần để ý."
"Nhưng..." Chu Cẩm nhíu mày.
Bắc Sách biết cố kỵ trong lòng Chu Cẩm, nhiều năm trôi