Diệp Hi vội vàng tới nhà chính Mạc Ly Trai, vừa rồi nghe nha hoàn bẩm báo, tuy đang chuẩn bị ra ngoài, ông ta cũng bất chấp tất cả, tới đây trước.
Dọc đường đi, ông ta không ngừng lo lắng, vừa vào cửa nhìn tình hình trong phòng, sắc mặt liền tối đen.
"Cha, tổ mẫu..." Thấy Diệp Hi tới, Diệp Liên Y lập tức đứng dậy đi tới, "Không biết có phải bị dọa sợ gì không, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh dậy đã thành như vậy, cha, phải làm sao bây giờ?"
Diệp Hi vội tới trước giường, nhẹ nhàng gọi: "Nương..."
Lão phu nhân cuộn tròn trên giường nghe tiếng gọi quen thuộc, đầu vùi trong đầu gối chậm rãi ngẩng lên, thấy người tới, ánh mắt càng luống cuống, lập tức nhào tới bắt lấy hai tay Diệp Hi, hoảng loạn hỏi: "Con có gặp nàng không? Nàng có tới tìm con không?"
Giọng nói tối qua vẫn quanh quẩn bên tai bà, An Mạt, không, Thẩm Diên...!Bà ta đã không thể nhận ra đó rốt cuộc là quỷ hồn của Thẩm Diên hay An Mạt, nhưng lời nàng nói bà ta vẫn nhớ, nàng muốn báo thù, nàng sẽ không bỏ qua cho bà và Hi Nhi, nhưng nàng sao có thể thương tổn Hi Nhi?
Lão phu nhân quan sát Diệp Hi, giống như muốn xem ông ta rốt cuộc có chịu thương tổn gì không.
Nhưng lời bà ta nói Diệp Hi lại không hiểu.
Nàng tới tìm ông ta?
"Cha, tổ mẫu nói...!Bà ấy thấy quỷ hồn của mẫu thân An Cửu...!Vừa rồi còn gọi tên của An Dương vương phi." Diệp Liên Y ở cạnh nói.
Lão phu nhân đột nhiên biến thành dáng vẻ này, vậy kế hoạch của bọn họ phải làm sao đây?
Ngày mai chính là ngày xuất giá, phải làm sao đây?
"An Mạt..." Diệp Hi lẩm bẩm, ánh mắt lập lòe, nhưng rất nhanh liền cao giọng, "Quỷ hồn cái gì? Ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ hồn?"
Hạ nhân trong phòng đều ngẩn ra, rõ ràng bọn họ đều nghe thấy tiếng khóc nỉ non quái dị của trẻ con đêm qua, không phải sao?
Nghe nói năm đó An Mạt quận chúa khó sinh mà chết, có phải An Mạt quận chúa nhớ hài tử, cho nên đi tìm khắp nơi...!
Nghĩ đến đây, sắc mặt mọi người càng trắng bệch, Diệp Hi ngồi bên mép giường nắm tay lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Nương, không có quỷ hồn gì cả, người xem, con là Hi Nhi, con không sao, có lẽ người đã gặp ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi..."
"Không, không phải, đó không phải ác mộng, ta nhớ rất rõ, đó tuyệt đối không phải ác mộng." Lão phu nhân lắc đầu, tối qua bà ta thậm chí còn cảm nhận được sự âm trầm và lạnh băng thuộc về quỷ mị, mà An Mạt nằm trên giường kia rất giống bộ dáng khó sinh mà chết năm đó...!
Nghĩ đến chuyện An Mạt khó sinh, ánh mắt lão phu nhân nhìn Diệp Hi càng căng thẳng: "Hi Nhi, chuyện An Mạt khó sinh năm đó..."
"Nương!" Diệp Hi biết bà ta định nói gì, vội cao giọng cắt ngang, trong phòng nhiều hạ nhân nhiều như vậy, nếu mẫu thân vô tình nói ra, chỉ sợ...!
Nghĩ đến chuyện mình từng làm, Diệp Hi chột dạ, chuyện năm đó ngoại trừ và ông ta và mẫu thân thì không có người thứ ba biết được chân tướng, chỉ cần hai người họ kín miệng, ai cũng không biết, cái chết của An Mạt năm đó vẫn sẽ như những gì người đời trông thấy.
Chuyện đó, trăm triệu không thể bị vạch trần.
Diệp Hi quét mắt nhìn nha hoàn trong phòng: "Các ngươi đều là hạ nhân của Mạc Ly Trai, chỉ lo hầu hạ lão phu nhân, các ngươi chiếu cố bà ấy thành thế này hả, một đám các ngươi, đúng là nuôi không công, còn đứng ở đó làm gì? Mau cút ra ngoài đi tìm mời đại phu!"
Bọn hạ nhân sửng sốt, bỗng hoàn hồn, thấy lão gia nổi giận lôi đình, một chút cũng không dám ở lâu, lập tức lui xuống.
"Nương, không sao, nhi tử đã sai người đi mời đại phu, để đại phu xem cho người, sẽ không có chuyện gì đâu." Diệp Hi vỗ nhẹ lưng lão phu nhân, trấn an.
Nhưng có lẽ ấn tượng đêm qua quá sâu, lão phu nhân vẫn chim trong sợ hãi: "Không, đừng mời đại phu, mời đạo trưởng, mau, mau đi mời đạo trưởng tới đây, nơi này..."
Mạc Ly Trai này là nơi năm đó An Mạt chết, mà cái giường hiện tại bà ta đang nằm...!
Trong đầu theo bản năng nhớ tới hình ảnh An Mạt nằm trên chiếc giường này tối qua, lão phu nhân nhảy dựng lên, vội vàng xuống giường.
"Tổ mẫu..."
"Nương..."
Diệp Liên Y và Diệp Hi nhìn hành động này của lão phu nhân, nhíu mày càng chặt.
"Nàng ta chết ở đây, quỷ hồn của nàng ta chắc cũng ở trong phòng này, mau, Hi Nhi, con mau cho người đi mời đạo trưởng lợi hại nhất tới, mặc kệ nàng ta là An Mạt hay Thẩm Diên, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường." Lão phu nhân luống cuống.
"Được rồi, nương, người yên tâm, con lập tức sai người đi mời đạo trưởng." Diệp Hi chỉ có thể theo ý lão phu nhân, "Người nghỉ ngơi trước..."
"Không, ta không thể ở đây, nơi này nàng ta sẽ xuất hiện..." Lão phu nhân nhìn bốn phía, không biết vì sao, bà ta lại cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, là An Mạt sao? Hay là Thẩm Diên?
Diệp Hi cau mày lo lắng, liếc nhìn Diệp Liên Y, Diệp Liên Y liền nói: "Cha, không bằng để tổ mẫu ở phòng con, nữ nhi sẽ ở bên tổ mẫu..."
Diệp Hi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý, nghĩ đến một chuyện, ông ta nhíu mày: "Ngày mai con xuất giá, ta nghe nói, con để An Cửu tiễn con?"
Ánh mắt Diệp Liên Y thoáng thay đổi: "Vâng, phụ thân."
"Mẫu thân con vì nó...!Ta cho rằng con sẽ hận nó." Nghĩ tới An Cửu, Diệp Hi không thể thả lỏng.
"Vâng, con hận tỷ ấy, nhưng con cũng phải suy xét cho tương lai của mình, không phải sao? Cha, nương bị đưa vào Đại Lý Tự, cho dù được thả ra, Quốc Công phủ này cũng không thể giống trước." Diệp Liên Y quan sát từng biểu cảm của Diệp Hi.
Từ ngày xảy ra chuyện đó, người cha luôn yêu thương mình hình như đã lãnh đạm đi rất nhiều.
Diệp Hi nhíu mày: "Con đừng nghĩ nhiều, con và Khánh Ngữ là nữ nhi của ta, trước sau đều là nữ nhi của ta!"
"Vậy ư?" Diệp Liên Y miễn cưỡng cười, vì sao nghe cha nói, nàng ta lại cảm thấy đạm mạc như vậy?
Khoảng thời gian này, nàng ta đã nhìn lại người cha này của mình, năm đó, ông ta chiếm lấy sản nghiệp của An Dương Vương phủ, vứt bỏ nữ nhi là An Cửu cũng đủ chứng tỏ ông ta bạc tình bạc nghĩa, trong mắt ông ta chỉ có danh lợi, ông ta thật sự để ý đến hạnh phúc của con cái sao?
Diệp Liên Y hoài nghi về việc này.
"Ta nghe nói An Cửu dọn tới Mạc Ly Trai, lão phu nhân như thế có phải do nó..." Diệp Hi hoài nghi, nhắc tới hai chữ An Cửu càng không mảy may có chút tình cảm.
"Không đâu, không phải tỷ ấy..." Diệp Liên Y vội nói, nàng ta bỏ thuốc An Cửu, hiện tại nàng còn đang ngủ, nào có thể phân thân đi làm tất cả chuyện này?
"Vậy sao?" Diệp Hi nhìn Diệp Liên Y, nàng ta khẳng định như vậy khiến ông ta không khỏi giật mình, có điều cũng không tiếp tục truy cứu.
Nhưng An Cửu này không thể giữ lại được.
Ông ta sai người tìm sát thủ, nhưng bên kia lại nói, dù là sát thủ giỏi nhất bên đó cũng không dám ra tay, nguyên nhân vì nam nhân xuất hiện trong phủ ngày ấy.
An Cửu, từ khi nào có người lợi hại như vậy tới bảo vệ?
Hít sâu một hơi, Diệp Hi cảm thấy bản thân thật thất bại, ám sát không thành, vậy ông ta chỉ có thể tìm cách khác.
Diệp Hi nhíu mày, dặn dò Diệp Liên Y vài câu, nghĩ tới chuyện trong triều, liền vội vàng rời đi.
Diệp Hi ra ngoài không bao lâu, đạo sĩ được mời đã tới, cách cánh cửa An Cửu có thể nghe hết mọi náo nhiệt ở Mạc Ly Trai này.
Trừ tà bắt quỷ sao?
An Cửu nhìn hành động vụng về này, cảm thấy rất nực cười, trong lòng lão phu nhân kia có quỷ, một đạo sĩ sao có thể bắt được?
Đuổi quỷ sao?
"Nam Minh!"
An Cửu vừa dứt lời, một thân ảnh liền bay vào.
Nàng nhìn Nam Minh, nhíu mày: "Ngươi nói xem ngày thường ngươi trốn ở đâu? Rõ ràng không thấy ngươi, thời điểm gọi ngươi lại có thể tới nhanh như vậy."
Nam Minh cứng đờ, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy: "Chủ tử có gì phân phó?"
"Phân phó sao..." An Cửu dừng một chút, tiếp tục, "Động tĩnh bên nhà chính kia, ngươi có thấy không?"
"Thấy." Nghĩ tới chuyện tối qua, ánh mắt Nam Minh nhìn An Cửu có thêm vài phần kính sợ, mấy thứ nàng bảo hắn tìm thì ra là để giả quỷ dọa người sao? Nhớ đến cảnh tối qua hắn từ trên nóc nhà nhìn thấy, Nam Minh không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Kỹ thuật diễn của chủ tử đúng là khiến người ta bội phục, nhìn dáng vẻ lão phu nhân sợ sệt của lão phu nhân kia, hôm nay còn phải tìm đạo sĩ tới!
Hiện tại chủ tử mở miệng, chẳng lẽ lại muốn hắn đi dọa người sao?
"Ngươi có biết lưu huỳnh có tác dụng tạo lửa không?"
"Chủ tử muốn đốt Mạc Ly Trai sao?" Nam Minh nhìn An Cửu, chỉ sợ chủ tử có thể làm ra chuyện như vậy.
"Đốt? Đốt thì quá đáng tiếc, ta chỉ cần..." An Cửu ra hiệu cho Nam Minh, Nam Minh lập tức tiến lên, đưa tai lại gần.
An Cửu thì thầm vài câu, khóe miệng Nam Minh hơi run rẩy, ngay sau đó, ánh mắt trở nên quỷ quyệt.
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay." Nam Minh nhận lệnh đi xuống.
An Cửu dựa vào giường, chờ Mạc Ly Trai hỗn loạn...!
Trong Mạc Ly Trai, lão phu nhân tự mình nhìn đạo trưởng làm phép ở nhà chính, bà ta muốn tận mắt nhìn hai nữ nhân kia hồn phi phách tán.
Diệp Liên Y đứng bên cạnh, nhìn đạo trưởng kia cầm kiếm gỗ, đốt lá bùa, thỉnh thoảng phun ra lửa, miệng lẩm bẩm.
Sức tập trung của mọi người đều dồn về phía đạo sĩ đang làm phép, không ai phát hiện ở nóc nhà có một sợi bấc, càng không phát hiện sợ bấc đó đang chậm rãi bốc cháy.
Đạo trưởng kia nhảy lên cao, tay đang cầm mồi lửa, ngoài dự đoán, ngọn lửa kia như bị ma ám, đột nhiên hóa thành một mảng lớn.
"A!"
Biến cố đột nhiên xảy ra như vậy khiến đạo trưởng cũng kinh ngạc mà nhảy dựng lên, lão phu nhân, Diệp Liên Y cùng những hạ nhân ở đây cũng hoảng sợ lui mấy bước.
Nhìn mồi lửa kia đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ngươi...!Ngươi tiếp tục, đừng dừng lại." Lão phu nhân nôn nóng thúc giục.
Đạo trưởng ngẩn người, lần nữa thổi mồi lửa trong tay, lửa lại lần nữa lan rộng, nhưng vừa cẩn thận nhìn, trong không khí lại giống như không có thứ gì.
Lần đầu có lẽ là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai tương đồng lần một càng khiến người ta sợ hãi.
"Đây...!Đều là quỷ hồn quấy phá?"
Đột nhiên có một người lên tiếng dẫn đường suy nghĩ cho mọi người, những ngươi ở đây đều cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay cả Diệp Liên Y cũng theo bản năng nuốt nước bọt, nhìn lão phu nhân: "Tổ mẫu..."
"Mau, mau làm phép, thu phục hai quỷ mị này." Lão phu nhân trừng mắt.
Là họ, chính là bọn họ!
Bọn họ tới rồi sao?
Thẩm Diên, An Mạt, hôm nay bà ta nhất định phải thu phục hai người họ!
Bằng không...!Nghĩ đến chuyện tối qua, bà ta tuyệt đối không để họ có bất kỳ cơ hội nào làm hại đến nhi tử của mình!
Trên mặt đạo trưởng kia lộ vẻ ngượng nghịu: "Lão phu nhân..."
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay? Sau khi việc thành, ta sẽ trả gấp đôi cho ngươi!" Lão phu nhân cao giọng, hai tay nắm chặt thành đấm.
Gấp đôi bạc? Hai mắt đạo trưởng kia sáng lên, vì bạc, gã bất cứ giá nào.
Nhìn bốn phía, đạo trưởng kia lẩm bẩm, quơ tay múa chân một hồi, lần nữa đốt cháy bùa chú trên kiếm gỗ, thổi lên một hơi, nhưng nháy mắt một tiếng, oanh một tiếng, lửa lớn nhanh chóng lan tràn tạo thành một vòng sáng hướng về phía lão phu nhân và Diệp Liên Y.
"A...!Tổ mẫu..." Diệp Liên Y hét lên, vội kéo lão phu nhân lui ra sau, nhưng lão phu nhân già nua, lúc lui về sau lảo đảo một cái, thân thể đứng không vững, bịch một tiếng, ngã nhào xuống đất.
"Lão phu nhân..."
Nhất thời, cả căn phòng trở nên hỗn loạn, nhìn ngọn lửa biến mất, nếu không có tro tàn để lại, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy tất cả đều là ảo giác.
"Quỷ..." Đạo sĩ kia chứng kiến tất cả, không khỏi hoảng sợ, nhìn lão phu nhân một cái, vội ném kiếm gỗ trong tay đi, chạy trối chết.
Trong phòng lập tức rơi vào bầu không khí quỷ dị, dường như trong lòng mỗi người đều xác định tất cả vừa rồi đều do quỷ hồn quấy phá, mà quỷ hồn kia, ngay cả đạo trưởng cũng không thu phục được!
Lão phu nhân hoảng loạn, bà ta dù thế nào cũng không ngờ, ngay cả đạo trưởng cũng đi rồi, nhưng hai quỷ hồn kia...!
Lão phu nhân nhìn bốn phía, giống như tìm kiếm gì đó, mọi người nhìn hành động quái dị này của bà ta, đột nhiên nghe bà ta bật cười ha ha.
"Thẩm Diên, An Mạt, có gì các ngươi cứ hướng về ta, đừng hòng hại đến nhi tử của ta, đừng hòng!" Lão phu nhân giãy giụa đứng dậy, hét lớn vào hư không, hành động này càng khiến người ta cảm thấy âm trầm quỷ dị.
Trong căn phòng này thật sự có quỷ quấy phá sao?
Còn cả lão phu nhân...!Hình như chưa từng thấy bà ta hoảng loạn như vậy.
E rằng ngay cả lão phu nhân cũng sợ hãi!
Thậm chí...!Ánh mắt kia đã trở nên điên cuồng.
An Mạt? Đó chẳng phải là mẫu thân của An Cửu năm đó khó sinh mà chết sao?
Bà ấy...!Bà ấy hóa thành quỷ tới tìm lão phu nhân và lão gia, điều này có ý nghĩa gì?
Trong lòng mọi người thầm suy đoán, tuy bọn họ không biết chân tướng An Mạt khó sinh năm đó, nhưng đều biết Tấn Quốc Công phủ ngày nay có được thế nào!
Hạ nhân liên can đều chìm trong suy tư, lão phu nhân vẫn gào thét, đột nhiên thân mình cứng lại, cả người lảo đảo ngã xuống.
"Tổ mẫu..." Diệp Liên Y lập tức chạy tới, vất vả lắm mới đỡ được lão phu nhân, quan tâm gọi, "Tổ mẫu..."
Nhưng giờ phút này lão phu nhân nào nghe được tiếng nàng ta kêu to?
Bà ta vừa rồi quá kích động, chỉ cảm thấy cánh tay cứng đờ, căn bản chưa kịp biết tại sao, cả người đã mất sức, ngay cả ý thức cũng dần tan rã.
Trước khi mất đi ý thức, bà ta mơ hồ nhìn thấy một gương mặt, là An Mạt, hay là Thẩm Diên, bà ta đã không thể phân biệt, cuối cùng chỉ còn lại sợ hãi.
Tới rồi, bọn họ thật sự tới tìm bà ta và Hi Nhi đòi mạng rồi!
Lão phu nhân đột nhiên ngất đi khiến mọi người đều hoảng loạn, Diệp Liên Y vội phân phó nha hoàn chiếu cố lão phu nhân, cung mày nhíu chặt không có cách nào giãn ra.
Phải làm sao đây, lão phu nhân ngất rồi, đáng sợ hơn là với tình huống của bà ta lúc này, cho dù tỉnh cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ đến hôn sự ngày mai, Diệp Liên Y theo bản năng nắm chặt hai tay thành đấm.
Sự việc đã đến nước này, không có lão phu nhân, một mình nàng ta cũng phải hoàn thành kế hoạch này, hiện tại, nàng ta tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc!
Nghĩ đến An Cửu, hận ý trong lòng Diệp Liên Y như sông cuộn biển gầm.
Ngày mai, đợi An Cửu tiễn nàng tới nhà chồng, tất cả sẽ không còn do An Cửu khống chế!
Nghĩ đến điều đó, Diệp Liên Y cười lạnh, An Cửu ơi An Cửu, hôn sự này coi như là quà của người làm muội muội này tặng nàng!
Hôm sau, mới sáng sớm Quốc Công phủ đã bận rộn.
Ở sương phòng Mạc Ly Trai, Diệp Liên Y sớm đã mặc xong hỉ phục, lúc An Cửu bước vào, thấy Diệp Liên Y ngồi trước gương đồng, khóe miệng cong lên ý cười.
"Hôm nay Liên Y muội muội đúng là xinh đẹp." An Cửu cao giọng, chậm rãi tới gần, nhìn gương đồng chiếu rọi hình ảnh nữ nhân, nàng đưa tay xoa thái dương, "Cũng không biết làm sao, hai ngày nay ta cứ mơ màng buồn ngủ, giống như ngủ thế nào cũng không đủ, ta còn tưởng là trúng ta! May mà sáng nay dậy được, bằng không sẽ làm lỡ hôn sự của muội."
Diệp Liên Y nhìn An Cửu, không biết vì điều gì, nàng ta lại cảm thấy bất an, nhưng rất nhanh, Diệp Liên Y đã nở nụ cười: "Có lẽ ngày thường tỷ tỷ quá mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện tốt."
"Nghỉ ngơi một chút là chuyện tốt, nhưng đáng sợ là ngủ rồi lại không muốn tỉnh dậy." An Cửu đi phía sau Diệp Liên Y, nhìn gương mặt trong gương thoáng hoảng loạn, lòng trồi lên một tia châm chọc.
"Sao có thể? Tỷ tỷ sao có thể không tỉnh dậy?" Diệp Liên Y đứng dậy nắm tay An Cửu, cố tình lảng tránh đôi mắt sắc bén kia.
"A, việc này nói không chừng có kẻ muốn lấy mạng ta, không phải sao?" Ánh mắt An Cửu khóa chặt Diệp Liên Y, giọng điệu nhàn nhạt khiến người ta lo lắng nhưng lại không thể thăm dò ra như thế gì, như thế càng khiến lòng người bất an.
Đúng vậy, là bất an, hiện tại, trong lòng Diệp Liên Y cũng thấp thỏm, An Cửu này quá khôn khéo, mấy lần tính kế trước kia đều không thành, nếu hôm nay nàng phát hiện ra âm mưu của mình, nàng ấy sẽ đánh trả sao đây?
Nghĩ đến kết cục của mẫu thân, Diệp Liên Y không nhịn được mà rét run, bị An Cửu nhìn càng cảm thấy bất an.
"Muội sao vậy? Hình như rất căng thẳng."
Diệp Liên Y giống như muốn chứng minh