Hệ thống này, ta không cần!---Trường thương sắp chạm mặt đối phương thời điểm, Nguyên Phục bỗng nổi lên một dự cảm chẳng lành.Quả nhiên, Tiết Huỳnh đúng lúc ấy bất ngờ há miệng, từ trong đó có hai đạo bóng đen lướt nhanh ra.
Nhắm vào hai mắt Nguyên Phục đâm tới cực lẹ.
Đồng thời, một vật hình tròn từ bên hông gã vút bay lên, chắn ngay phía trước mặt.Cũng may là khinh công Nguyên Phục đã đạt tới mức thu phát tùy ý, thế chiêu vọt tới tuy mau nhưng nửa đường lập tức dừng lại, thân hình quỷ mị lướt đi.Hắn sang trái, sang phải, thoắt tiến, thoắt lui thân pháp ảo diệu, nhưng liên tiếp ba lần sau lưng vẫn nghe vun vút tiếng kêu.
Phân biệt tới, có ba loại đồ vật không ngừng truy kích.Nguyên Phục hừ nhẹ, một chiêu “Hồi Mã Thương” đánh mạnh về sau.
Nghe cái “Rột”, hiển nhiên là đã đánh trúng một vật.
Nhưng thân hình hắn vẫn không dừng lao đi.
Khi khoảng cách đã ngoài tầm với của nhuyễn tiên, rốt cuộc sau lưng chỉ còn nghe một tiếng gió.
Quả nhiên trong ba vật, hai cái đích thị xuất phát từ trong miệng gã kia, còn một cái là của nhuyễn tiên.Nguyên Phục lúc này chợt trở người thật mau, tai nghe tiếng mà đoán phương hướng, ánh thương lập loè, một chiêu “Tung Hoành Bát Phương” phạt ngang, chém dọc đánh ra.Đây là chiêu thức trong “Hoành Quán Bát Phương” thương pháp.
Hắn tuy chỉ mới quan sát lần đầu, nhưng ngay lập tức vận dụng.
Linh lực trong cơ thể tràn ra, chém vật bay đến kia làm bốn phần.Lúc này Nguyên Phục mới chú ý quan sát, hoá ra hai vật từ trong miệng Tiết Huỳnh chui đến lại là hai con rắn nhỏ màu lục.Ghê tởm!Tiết Huỳnh thấy đối phương tránh khỏi thế công, trong bụng ngạc nhiên, lầm bầm:- Sao thằng này không dùng pháp thuật?Cao thủ võ lâm so tài trong việc tiến lùi tránh né đều không sai một ly, Nguyên Phục bước chân từ trong Phàm Tục.
Đối với thân pháp của mình cùng cảm nhận nguy hiểm cực kỳ nhạy cảm.
Nếu là bình thời, hắn không cách nào tránh khỏi đòn hợp công vừa rồi.
May thay Bát Môn Ma Công không những cường hóa xương, huyết, mà toàn bộ cảm giác đều tăng tiến một bậc lớn.Hai người không nói không rằng, đều ngưng thần đề phòng, lúc ấy gió lạnh thấu xương, ánh trăng đã bị mây đen che khuất, trời tối om om, không khí trở nên trầm trọng dị thường.Trúc Cơ kỳ tu sĩ công kích thủ đoạn tuy nguy hiểm nhưng không nhiều.
Tiết Huỳnh mặc dù có tu vi cao hơn, lợi thế nhiều hơn, nhưng xét cho cùng cũng chỉ một tên Ngoại Môn đệ tử.
Không tiếp xúc tới cao tầng thuật pháp.Y hừ nhẹ một cái, quản hay không đối phương có át chủ bài.
Thân hình lướt nhẹ về trước, nhuyễn tiên trong tay đánh ra một chiêu.
Ngọn nhuyễn tiên ấy được linh lực gia trì, vũ động trên không tựa như linh xà.
Bên cạnh có cái mâm tròn cũng bay theo bảo hộ cơ thể.Nguyên Phục lần này lại không tránh, cán thương giơ lên cuốn một cái đã chụp cứng đầu roi.
Luyện Thể tu sĩ tuy không có lợi thế đánh xa, cũng không sử được nhiều loại thuật pháp, nhưng luận về tý lực thì cùng cấp tu sĩ không một ai sánh bằng.
Hắn cho nhuyễn tiên quấn lấy cán thương, dùng kình lực giật mạnh lại.Tiết Huỳnh nào ngờ được đối phương là một cái Luyện Thể tu sĩ? Thân hình theo ngọn roi bay tới, nhưng phản ứng của y cũng thật nhanh, chưởng trái đã mau như sét nổ đánh ra.
Chưởng chưa tới nơi mà kình phong đã rít lên ào ào kèm theo mùi hôi thối nồng nặc, vô cùng đáng sợ.Nguyên Phục thấy đối phương chưởng lực ghê gớm không chống đỡ được, nhào một cái lộn người sang bên phải né đi.
Mũi thương xiên xiết đâm vào cổ họng địch.Nghe “Keng” một tiếng vang dội.
Mũi thương đã đâm trúng cái mâm tròn.
Trong bụng thầm kêu tiếc, Nguyên Phục không để y rảnh tay, chân phải quét ngang hạ bàn đối phương.Ban ngày hay ban đêm đối với tu sĩ cũng không có gì khác nhau, nhận thức sự vật sự việc đối với người tu tiên so phàm nhân cũng như trời với đất.
Nguyên Phục đã mau, Tiết Huỳnh còn mau hơn.Y không nói tiếng nào, đột nhiên rút ra một linh bảo khác, là một cái câu liêm khua lên trước mặt một thước, bổ vào Nguyên Phục.
Nguyên Phục nghe tiếng gió không còn dám tiến công, thu chân lại rồi tránh qua một bên, đồng thời kịp đánh trả một thương.Leng keng… hai món binh khí chạm nhau tóe lửa.Cùng lúc đó, nhuyễn tiên rút khỏi cán thương, men theo một đường đánh vào hổ khẩu của Phục.
Loại binh khí mềm này không như loại khác, trên giang hồ còn dễ đối phó.
Nhưng vào tay tu sĩ lại linh hoạt dị thường.Nguyên Phục hoảng kinh, trường thương xoay vần đánh bật câu liêm phía trên, thân hình lùi nhanh về sau.
Cây nhuyễn tiên ấy vô cùng cổ quái, lại ngóc đầu lên truy kích.
Câu liêm cũng hoá thành đạo ánh sáng bay vút tới, lúc bên này, lúc bên kia, phương hướng loạn xạ khiến đối thủ bất ngờ.Nguyên Phục chân sau đạp mạnh nhảy lên tránh khỏi nhuyễn tiên, mũi thương móc lấy câu liêm xoay một vòng rồi quất ngược về phía Tiết Huỳnh.Hắn vừa phản công vừa nghiêm nghị suy tính, đánh kiểu này hai bên đều không làm gì được nhau.
Nhưng chí ít, kẻ địch đã biết hắn là một Luyện Thể tu sĩ, mà điểm yếu của Luyện Thể ắt hẳn gã cũng biết.
Tiếp tục như vậy, kẻ bại chính là mình.Mâm tròn bảo hộ trước người Tiết Huỳnh, phát ra âm thanh trầm muộn, y lại lần nữa thôi động pháp quyết điều khiển câu liêm bay ngự lên trên đầu.
Hai người dừng tay đứng lại nhìn nhau, không khí trầm mặc mà ẩn giấu đầy hiểm nguy.Bỗng dưng Tiết Huỳnh động, y bấm pháp quyết rồi há miệng phun ra một đám sương hồng.
Màn sương nhanh chóng bao phủ xung quanh mấy chục trượng.Nguyên Phục cả sợ, đối phương rốt cuộc cũng dùng thuật pháp.Sương này có tên là “Diễm Ngộ Tinh Hồng” khiến kẻ hít vào rơi sâu ảo cảnh, tác dụng như huyễn trận.Nguyên Phục vội vàng nín hơi, nhưng có vẻ vô tác dụng.
Đầu hắn bắt đầu lâng lâng, cảm giác như hít mấy chục hơi cần đồng dạng.
Mắt thấy sắp lâm vào hiểm cảnh, Nguyên Phục cắn răng mặc niệm:“Tự động tu luyện: Kích Kỳ Hậu!”Âm thanh hệ thống liền phát ra:[Hệ thống tu luyện tự động: Kích Kỳ Hậu.Thân ái nhắc nhở: Trong lúc tu luyện, túc chủ sẽ mất quyền khống chế thân thể, không nên kinh hoàng.Hệ thống vì ngài tu luyện, không có hạn chế.Nhất niệm hoá tiên, một bước thăng thiên!]Rất nhanh, âm thanh hệ thống lại tiếp tục:[Kiểm tra tới túc chủ trúng độc hương, hệ thống trước vì ngài giải độc.
Xin chờ đợi…]Âm thanh vừa dứt,